Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 48: Chạy!




Tô Nguyễn lấy ra 1 chiếc điện thoại phím từ trong túi. Cô ta nhập số rồi mở loa ngoài. Đặt điện thoại xuống đất rồi kề dao lên cổ của cô.

Sau 3 hồi chuông, giọng của anh vang lên. Vừa nghe thấy giọng của anh.

-"Alo, ai vay?"

Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp, cô chỉ muốn lao ngay vào lòng của anh để xua đi những sợ hãi này. Khóe mắt của cô chợt cay nhưng con dao lành lạnh kề dưới cổ làm cô sực tỉnh.

-" Alo, Bân Bân, là em."

Giọng của anh chợt gấp gáp nhưng lại mang vẻ ấm áp khác hẳn ban nãy.

-" Tiểu Nguyệt... sao em lại gọi cho anh bằng số này... Tại sao ban nãy lại. cúp mấy đột ngột như vậy?"

Cô ngừng một chút để nén cảm xúc rồi nói.

" Ban nãy... ban nãy đi trên đường bị người khác va phải nên điện thoại hỏng rồi.""A."Con dao trên cổ của cô trở nên có lực hơn như đang muốn cảnh báo. Cô hiểu ý liền nói.

-" Vương tổng,... chúng ta chia tay đi."

Đường dây kia im lặng rất lâu rồi mới truyền tới âm thanh trầm thấp.

" Tại sao?"" Em,.. em thấy bản thân không xứng với anh."Giọng nói của anh vô cùng kích động.

-" Xứng hay không là do anh quyết định."

Tuy không phải là lời từ đáy lòng nhưng thấy anh phản ứng mạnh như vậy cô lại rất đau lòng, nước mắt của cô vẫn lặng lẽ rơi, Kiều Nguyệt Nga cau mày nhẹ giọng nói.



-" Vương tổng, anh có công việc tốt, có người tốt theo đuổi... Sau này đừng tìm em nữa, quên em đi."

Vừa nói xong Tô Nguyễn liền vươn tay dập máy, cô ta cười gian tà.

-" Tốt lắm!."

Kiều Nguyệt Nga kìm đi cảm xúc ban nãy rồi nhìn Tô Nguyễn.

-" Cô Tô, tôi đã làm theo ý của cô rồi, cô thả tôi đi được chưa?."

Tô Nguyễn cười mang đầy ẩn ý.

"Tất nhiên là được."

Cô ta đi tới dùng dao cắt dây trói ở cổ chân cho cô.

-" Như vậy sẽ tiện hơn."

Cô ta vừa dứt lời thì có 2 gã đàn ông từ xa đi tới. Kiều Nguyệt Nga hoảng loạn bò dậy, cánh tay của cô còn bị trói chặt nên loạng choạng một chút mới đứng vững, Cô lùi về sau.

-" Cô muốn làm gì?."

Tô Nguyễn cười, rồi nhìn từ đầu đến chân của cô 1 lượt, cô ta khẽ lắc đầu.

-" Trang phục hôm nay của cô thật không phù hợp."

Vì lúc chiều cô có tranh thủ ra ngoài với Kiều Nhất nên có ăn mặc khá kín đáo, vì là ở quê nên mặc như vậy cũng rất phù hợp.



Nói đến trang phục cô chợt nhớ ra hồi chiều cô có mua dao cạo râu giúp bố nhưng quên đưa... cô để nó ở túi quần sau ... bây giờ tìm lại thì vẫn còn. Kiều Nguyệt Nga âm thần dùng dao cạo cọ vào sợi dây.

2 gã đàn ông cao to vừa tới thì sợi dây buộc cũng vừa đứt. 2 gã cao to béo ụ trông khá thô thiển. Tô Nguyễn ném sấp tiền từ balo ra rồi nói.

-" Món hàng của các anh... xử lí cho tốt."

2 gã đàn ông hít mùi của sấp tiền, rồi nhìn về phía cô rồi cùng nhau cởi áo để lộ ra cái bụng phệ rồi cùng nhau lao tới.

Kiều Nguyệt Nga giải phóng được tay nhưng lại cảm thấy đau rát vì dây trói quá chặt. 2 gã đàn ông đưa tay vây cô lại, Tô Nguyễn đứng từ xa mở máy quay rồi chờ xem kịch.

Cô biết, cô ta muốn để cô chịu nhục nhã.

Khi 2 gã béo cùng lao đến cô quơ tay làm lưỡi dao cứa vào ta của 1 gã. Hắn kêu lên rụt tay lại thì cô thừa cơ chạy ra. Kiều Nguyệt Nga co cẳng chạy thật nhanh, dù tối nhưng khả năng định hướng của cô lại rất tốt, dù sao lúc nhỏ cô cũng từng tới đây rất nhiều lần.

2 gã béo đuổi theo cô nhưng vì cỏ dại mọc cao nên tốc độ của bọn họ khá chậm. Tô Nguyễn điên tiết hét lên.

-" Đồ ăn hại, mau bắt lấy cô ta."

Phút chốc cô đã chạy bạt mạng ra tới 1 đoạn đường đất nhưng thể lực của cô cũng đã hao đi rất nhiều.

Nhìn phía sau hai gã béo đã sắp đuổi tới, tuy thở hồng hộc nhưng cô vẫn cố sức mà chạy. Đột nhiên đèn pha chiếu rọi thẳng vào mặt làm cô phải dùng tay che mắt. Ngay sau đó, một chiếc xe lao nhanh tới, khi cô chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã dừng ngay trước mặt của cô.

Kiều Nguyệt Nga nhìn thấy 2 gã béo đang tiến lại nên không có tâm trí nhìn xem người trong xe là ai, cô chỉ sọ hắn ta là đồng bọn của Tô Nguyễn.

Nghĩ vậy, cô vừa co cẳng lên định bỏ chạy thì bị một cánh tay rắn chắc kéo lại. Lực tay truyền tới rất lớn, lực nắm chắc chắn đến mức khiến trái tim của cô suy sụp. Kiều Nguyệt Nga cảm nhận được bản thân không thể chạy thoát nữa, cô liềm tủi thân bật khóc rồi hét lớn.

-" Thả ra, mau thả tôi ra."