Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 47: Bị bắt!




Sau trận mây mưa đến tận nửa đêm, đến gần sáng cô cựa người mơ màng tỉnh dậy. Cảm thấy vòng tay trống vắng nên anh cũng tỉnh

Cô vừa nhích ra một chút liền bị anh đưa tay kéo lại, miệng của anh kề vào vành tai của cô thủ thỉ.

-"Sao vậy?"

Cô trở người về phía anh rồi đưa mắt nhìn lên nhỏ giọng nói.

-" Em đau lưng, không ngủ được."

Đôi mắt đang nhắm của anh mở ra, đôi môi bạc khẽ mỉm cười, Vương Việt Bân vòng tay qua bóp lưng giúp cô, anh còn nhẹ giọng nói.

_" Lỗi của anh."

Bàn tay của anh là một liều thuốc tốt cho tấm lưng đang mỏi nhừ của cô. Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, cô đưa bàn tay mềm mại đặt lên ngực của anh rồi nói khẽ.

-" Ngày mai em muốn về quê, được không?"

Câu nói của cô mang ý thăm dò, sau khi hỏi xong cũng rất chờ đợi câu trả lời của anh.

-" Để anh đưa em đi."

Cô lắc đầu.

-"Em tự đi là được rồi."

Anh lại ôm lấy cô, giọng nói trở nên trầm ngâm hơn.

-" Bà Nội nói bà muốn chúng ta sớm kết hôn, 3 ngày nữa là ngày đẹp."

Cô giật mình chồm người dậy.

-" Nhưng em vẫn chưa gặp gia đình của anh."

Anh vẫn nhắm nghiền mắt, bàn tay lại trở về với vòng eo của cô.

-" Lúc em hôn mê, ba mẹ và bà có đến thăm em."

Kiều Nguyệt Nga ngẫm một chút rồi chu môi.

-" Nhưng cũng phải gặp cho đàng hoàng chứ, như vậy không tính!."

Anh đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của cô.

-" Sau này chúng ta là người nhà rồi, còn nhiều cơ hội."

Cô gật đầu lại áp má lên khuôn ngực vạm vỡ của anh, nói đến chuyện này cô lại chẳng cảm thấy buồn ngủ nổi nữa, một lúc sau cô lại nhỏ giọng nói.

" Người lớn cũng phải gặp nhau nữa.""Um,"'Sáng hôm sau như kế hoạch cô xách vali về quê còn anh tới công ty làm việc. Trước khi rời khỏi nhà anh còn lưu luyến dặn dò cô sớm trở về.

Đi về tới nhà đã là buổi chiều, sau lần ở cửa tử trở về cô lại càng cảm thấy mình nặng lòng với nơi này hơn, lần này trở về cảm xúc thật khó tả... có lẽ cuộc đời của cô chỉ có thể cảm nhận được nó một lần.

Bước vào cửa, ba mẹ và em trai đã đứng chờ cô. Khoảnh khắc cả nhà đoàn tụ xúc động tới nỗi chỉ giọt nước mắt mới biểu lộ được hết cảm xúc, cả gia đình đứng trước sân vừa khóc vừa ôm chặt lấy nhau.



Tối đến anh lại gọi điện cho cô để than vãn.

-" Nhớ anh không?"

Cô nằm trên giường, khóe môi liền mỉm cười nhưng lại trả lời bằng âm mũi.

" Ừm."" Gặp ba mẹ có vui không?."" Ừm."" Ngày kia chúng ta kết hôn được không?."" Ừm."Chợt có tiếng động ở phía cửa sổ, cô xoay người nhìn qua, 1 người đàn ông cao lớn đứng ngay giữ phòng của cô.

Liếc nhìn thấy cô cầm điện thoại, anh ta giật lấy rồi ném thẳng ra khỏi cửa sổ.

Trong lúc cô đang hoang mang chưa kịp chuẩn bị thì hắn ta đã lao tới dùng tay chặn miệng của cô rồi vác cô lên nhảy ra khỏi cửa sổ trong im lặng.

Kiều Nguyệt Nga bị ném lên một chiếc xe, trói tay chân, bị băng dính chặn miệng. Trong suốt quãng đường người đàn ông chỉ im lặng không nói gì... cho tới khi chiếc xe dừng hẳn ở một vùng đất khá rộng ở chân núi.

Cô bị người đàn ông lôi ra khỏi xe, trong ánh sáng le lói của mặt trăng cô nhận ra đây là khoảng đất mà khi còn nhỏ cô thường hay đến chơi.

Hắn ta dẫn cô đến 1 đoạn thì đẩy cô ngả xuống trên đám cỏ rồi sau đó hắn tiến về phía trước. Cô chật vật năm trên thảm cỏ hơi ngứa liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền qua.

-" Đưa người đến rồi"

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng của người đàn ông này.

-" Đúng người không?."

Người đàn ông nói với giọng thản nhiên.

-" Tất nhiên."

Sau khi tiếng nói vừa dứt tiếng bước chân của người đàn ông đi lướt qua chỗ của cô rồi sau đó là tiếng chiếc ô tô nổ máy rời đi.

Kiều Nguyệt Nga ban đầu có chút luống cuống nhưng hiện tại cô lại rất có lòng tin vào chính mình.

Ngay sau đó, tiếng bước chân nhẹ hơn tiến lại, dần dần đám cỏ trước mặt của cô đổ rạp, người phụ nữ đứng ngay trước mặt của cô.

-" Tô Nguyễn."

Tô Nguyễn cười man rợ, cô ta không nói gì liền mạnh bạo nắm lấy sợ dây trói tay của Kiều Nguyệt Nga rồi lôi cô đi.

Nhìn Tô Nguyễn lúc này như thể chẳng còn lí trí nữa. Kiều Nguyệt Nga cau mày, cô nhớ rõ ràng phía trước mặt theo hướng di chuyển của bọn họ là vực thẳm. Cô dùng sức dừng lại, hét lên với Tô Nguyễn.

-" Cô điên rồi sao? Bên đó là vực đấy."

Tô Nguyễn vô cảm liếc cô rồi lại dùng sức kéo sợi dây, cô ta vẫn không nói gì cứ đi thẳng về phía trước. Kiều Nguyệt Nga chợt đổ mồ hôi lạnh, chút niềm tin ít ỏi ban nãy cũng dần bay mất, cô trở nên hoảng loạn.

-" Này, dừng lại đi... Tôi nói là dừng lại mà."

Cuối cùng họ đi tới vách vực, vì trời tối nên không thể nhìn rõ được vết nứt nhưng âm thanh đất đá rơi xuống cũng đủ khiền người ta rợn người.

Tô Nguyễn nở một nụ cười lạnh lẽo rồi cầm 1 con dao tiến lại gần cô, bước chân của cô lùi lại theo quán tính nhưng phía sau là vực thẳm, Kiều Nguyệt Nga ngồi xổm xuống cố trấn an bản thân. Tô Nguyễn quơ con dao từ trên cao rũ mắt nhìn xuống.

-" Sao vậy? Sợ rồi sao?'"



Vài giây sau, trái tim của cô nghe lời hơn, Kiều Nguyệt Nga ngẩng lên nhìn Tô Nguyễn.

-" Cô Tô, không biết tôi đã đắc tội gì với cô?"

Tô Nguyễn hung hăng như một con hổ lập tức cắn răng lao tới đè Kiều Nguyệt Nga xuống rồi kề dao lên cổ của cô. Cô ta nghiễn răng, trợn mắt.

-" Mày khiến tao mất tất cả,...đến giờ phút này mày còn dám hỏi sao?."

Đầu của cô gối lên vách vực, thi thoảng còn nghe thấy tiếng gió thổi qua tai. Kiều Nguyệt Nga nở nụ cười lạnh, cô biết... giờ phút này chẳng còn lời lẽ nào đủ thuyết phục Tô Nguyễn dừng tay nữa, cô nhìn cô ta rồi thành thật nói.

-" Tô Nguyễn, dù cô có kề dao vào cổ của tôi thì anh ấy cũng sẽ không trở về với cô đâu."

Tô Nguyễn nghe thấy lời đả kích liền dùng lực vào con dao làm cổ của Kiều Nguyệt Nga chảy máu, cô cảm thấy đau nên ngửa cô ra sau, lập tức những viên đá nhỏ rơi xuống nghe đến rợn người.

-" Mày đừng lừa tao,... tại vì mày còn sống nên anh ấy mới như vậy... Mày chết đi thì mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu. Tao vào A Bân sẽ kết hôn như kế hoạch... bọn tao sẽ sống hạnh phúc."

Kiều Nguyệt Nga thở nhẹ.

-" Vậy nếu tôi rời xa anh ấy... cô có thể tha cho tôi không?"

Ánh mắt của Tô Nguyễn có chút kì lại, cô cảm giác được bàn tay của cô ta có vẻ đã bớt lực hơn. Tô Nguyễn lẩm bẩm.

-" Rời xa anh ấy...."

Kiều Nguyệt Nga nương theo.

-" Đúng vậy, đi thật xa..."

Cô vừa định chớp thời cơ trở mình thì Tô Nguyễn lại điên cuồng lao tới kề dao lên cổ của cô lần nữa. Lần này cô đã nhích được 1 khoảng nhỏ so với vách vực. Cô ta kích động hét lên.

-" Đừng lừa tôi..."

Kiều Nguyệt Nga giật mình đến nín thở, cô tiếp tục nhỏ giọng thỏa hiệp.

-" Tôi nói thật... Nếu không tin tôi sẽ gọi điện chia tay với anh ấy trước mặt cô."

Ánh mắt của Tô Nguyễn lại dịu đi một lần nữa, cô ta như một đứa trẻ nghi ngờ nhìn cô.

" Thật không?'"" Cô gọi cho anh ấy... tôi sẽ nói vậy."Tô Nguyễn như bị thôi miên, con dao cũng dần rời ra, miệng của cô ta liên tục lẩm bẩm.

-" Đúng vậy,... cô nói chia tay thì A Bân sẽ không chờ cô nữa, anh ấy sẽ quên cô... anh ấy sẽ ghét cô..."

Cô gật đầu.

-" Đúng, đúng."

Kiều Nguyệt Nga chầm chậm ngồi dậy, Tô Nguyễn chĩa dao về phía cô.

-" Nếu cô báo tin với A Bân tôi sẽ g.i.ế.t cô ngay."

Kiều Nguyệt Nga gật gật đầu.

-" Được, tôi hiểu... tính mạng của tôi ở trong tay của cô, tôi đâu dám làm trái."