Sau khi họ Tô rời đi, tấm vải che phủ tảng đá bị thổi bay, lộ ra màu tím sáng.
Chú Ngưu đang tuần tra thì nhìn thấy viên ngọc bích lộ ra ngoài.
“Của cải không nên để lộ ra ngoài...” Chú Ngưu lẩm bẩm, liếc thấy dì Ngô đang muối dưa cải, chú Ngưu liền lấy tấm màng nhựa màu trắng mà dì Ngô định bọc dưa bắp cải quấn quanh tảng đá.
Dì Ngô: "Này... anh đang làm gì vậy! Tôi dùng cái này lúc muối dưa cải đó!"
Dì Ngô lại nhìn tảng đá bị quấn vải trắng khắp mình, bây giờ khối đá màu xám trông như có sừng trên đầu, cực kỳ xấu xí.
Chú Ngưu nói: “Không phải chị còn hai thùng rau chưa muối sao? Lát phơi rau cải trên đá này đi, vừa sạch sẽ vừa dễ phơi.”
Dì Ngô: ”..."
Đây đâu phải là một hòn đá bình thường, chú kêu tôi dùng nó để phơi cải xanh ư?
Chú Ngưu xua tay: "Chị cứ làm theo lời tôi đi!" Quản gia Nhiếp đã dặn riêng rằng tảng đá này trị giá trên trăm triệu tệ, trước mắt vẫn đang tìm một nghệ nhân điêu khắc phù hợp, vì vậy hãy để mắt tới tảng đá.
“Thứ có giá trị như thế này, càng coi trọng nó thì kẻ trộm càng để mắt tới, cho nên cứ dùng nó để phơi khô rau cải đi.” Chú Ngưu nói.
Dì Ngô: Chẳng còn lời nào để phản bác.
Dưới sự chỉ dẫn của chú Ngưu, cuối cùng thì dì Ngô cũng phơi một thùng cải xanh lớn trên tảng đá.
“Tảng đá này quá thích hợp để làm chỗ phơi cải xanh!” Dì Ngô hài lòng nhìn.
Tô Nhạc Phi đã cất miếng đã bị Túc Bảo bẻ vỡ trong phòng, góc còn thiếu không chỉ được bọc trong màng bọc thực phẩm màu trắng, Dì Ngô còn ép hai lá cải xanh lên đó.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Dì Ngô lau tay vào tạp đề rồi tiếp tục công việc.
Bên ngoài trang viên nhà họ Tô, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi chạy qua.
Một chiếc máy bay không người lái nhỏ và nhẹ lặng lẽ bay qua trang viên.
Trong chiếc xe màu đen có người hỏi: "Bay cao quá không thấy được! Không thấp hơn được sao?”
Một người khác nói: "Nếu bay thấp hơn sẽ bị phát hiện. Nhanh chóng bay. qua rồi rời đi thôi."
Khu người giàu này được kiểm soát rất chặt chẽ, máy bay không người lái không được phép bay tùy tiện, bay quá thấp cũng không được, bọn người này lén tới đây rình mò bao lâu mới chộp được cơ hội hôm nay.
Hóa ra đây là một nhóm trộm Giang Nam.
Tin tức nhà họ Tô thu được một khối ngọc vô giá đã lan truyền ra ngoài, hiện tại họ đang tìm kiếm đối tác phù hợp để thiết kế trang sức.
Nhóm người này đã đến rình mò trang viên trong vài ngày và cuối cùng đợi được ngày mà cả nhà họ Tô rời đi.
Sau khi chiếc ô tô màu đen đi ngang qua, đoạn phim và hình ảnh của máy bay không người lái đã được chuyển vào máy tính.
Bọn trộm mở to mắt tìm kiếm: “Người ta nói là một tảng đá to thô ráp... Tôi nghĩ nó nên được giấu trong nhà chính.”
Người nói chỉ vào tòa nhà chính của trang viên nhà họ Tô. "Chủ yếu vẫn do chúng ta không biết khối đá thô có hình dạng thế nào. Chúng ta đã kiểm tra tất cả camera giám sát và không thấy dấu vết khối đá thô
được vận chuyển về..."
“Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ xe riêng của nhà họ Tô không có ô tô nào khác đi vào trang viên này, vậy thì họ chỉ có thể dùng xe riêng kéo đá về.”
“Vì là xe riêng kéo về nên kích thước tối đa của tảng đá thô không thể vượt quá kích thước của cốp xe.”
"Mẹ nó chứ... Chủ yếu do lão tam bị cảnh sát bắt đi, nếu không chúng ta đã có người dò đường đi nước bước giúp rồi. Không biết tại sao lão tam lại xui xẻo
như vậy, vừa mở cửa liền gặp phải bốn tên cảnh sát."
"Tôi đã nói lão tam đừng tham lam những khoản lợi nhỏ nhặt đó nhưng lão tam nhất quyết nói rằng trộm cắp thì làm gì có giới hạn."
Những khả năng khác của lão tam có thể không nổi bật nhưng khả năng dò xét 'của cải để chôm lại rất xuất sắc.