Bà cụ Tô ôm chiếc khăn tắm dày chạy tới, tức giận nói: lắm, nhất định phải học bơi vào thời điểm này ư?”
Mùa xuân vẫn lạnh
"Còn nữa, con gái con đứa sao lại trần truồng như thế!"
Đúng lúc này, Túc Bảo bò lên bờ, hét to: "Không trần truồng không trần truồng đâu ngoại ơi, con còn mặc quần đùi nè!"
Mộc Quy Phàm quay lại bờ bế Túc Bảo lên, nhanh chóng giật lấy chiếc khăn tắm trên tay bà cụ Tô... quấn Túc Bảo lại rồi bỏ chạy.
“Nước lạnh mới có thể rèn luyện ý chí con người!” Mộc Quy Phàm quăng lại một câu.
Bà cụ Tô đứng đó chửi rủa và cảm thấy vô cùng đau lòng, mãi tới khi bóng hai ba con nhà kia biến mất, bà mới thôi mắng người.
Bà lặng lẽ bước về nhà, lòng thầm nghĩ: Túc Bảo nhất định phải luyện tập... dường như bà không thể làm gì khác ngoài cảm thấy đau lòng...
Chỉ trong một tuần, Túc Bảo đã gầy đi nhiều. Ban đầu bé tròn trịa, nhưng bây giờ cằm cũng nhọn hơn.
"Không được, mình phải về hầm gà." Bà cụ Tô tự nhủ: "Gà hầm chưa đủ... hải sâm? Trẻ con có thể ăn hải sâm... Còn cái gì có thể bồi bổ nhỉ."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối tuần nhà họ Tô đến đảo Nghê Quang để chúc mừng sinh nhật lần thứ năm của Túc Bảo.
Hân Hân vui như mở cờ trong bụng, cô bé đã chăm chỉ hoàn thành bài tập về nhà trong hai ngày cuối tuần để có thể mặc sức chơi thỏa thích tại đảo Nghê Quang, nhưng bài tập về nhà đối với cô bé không hề dễ dàng và chẳng khác nào một cuộc chiến.
“Đi, đi thôi!” Hân Hân chạy thật nhanh, lên xe lại chạy xuống: “Xô của chị, xô, xôi”
Túc Bảo ngồi trong xe điểm danh: "Tiểu Ngũ!"
Tiểu Ngũ thò đầu ra từ trong túi thú cưng: "Có ạI"
"Tướng Quân!"
Tướng Quân sủa một cách uy nghiêm.
"Thủ Vọng!"
Thủ Vọng dựa vào chân Túc Bảo và liếm chân bé.
"Cái Chuông!”
Cái Chuông nhảy vào trong ngực Túc Bảo, lăn người lộ cái bụng: "Meo ~" Tiểu Vũ phát ra một thanh âm vô cùng sống động: "Hừm!"
Nó vỗ cánh, rất phẫn nộ nói: "Thứ con hàng không biết xấu hổi" Túc Bảo thở dài, còn thiếu ai nữa...
"Ồ, còn thiếu cụ rùa!" Túc Bảo lập tức chạy ra khỏi xe, đụng phải Hân Hân đang xách một chiếc xô nhỏ.
"ốit "ối!"
Hai chị em đồng thời ôm đầu, chiếc xô nhỏ trong tay Hân Hân rơi xuống, cụ rụa ở bên trong cũng lăn ra.
“Em không sao chứ?” Hân Hân sờ trán Túc Bảo, không để ý đến cơn đau trên trán mình.
Túc Bảo lắc đầu: "Hơi đau thôi ạ, nhưng không sao! Chị Hân Hân ơi, đầu chị to quát"
Hai cô nhóc cười nói vui vẻ, cụ rùa nằm trên mặt đất thấy không ai nhặt mình lên nên lặng lẽ bò về xô.
"Đi thôi!" Hân Hân nhấc cái xô nhỏ lên, Túc Bảo nhìn cụ rùa.
Bé nói: "Tụi con vừa điểm danh xong, bây giờ con gọi thì cụ rùa phải lên tiếng nhat"
Cụ rùa: "?"
Túc Bảo: “Cụ rùa!”
Mọi người đều vui vẻ đến mức không nhịn được cười.
Bà cụ Tô đi phía cuối, cần nhăn: “Chậm một chút, đừng vội, chúng ta có máy bay riêng, vội gì mà vội...
Mười chiếc Maybach từ từ lái rời khỏi nhà họ Tô.
Trang viên nhà họ Tô rộng lớn đột nhiên trống rỗng, chỉ có tảng đá khổng lồ mà Túc Bảo mang về đứng trơ trọi trước tòa nhà chính...