Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 878: Đã hiểu chưa?




Viện Viện đi cùng mẹ cô bé đến nhà họ Tô, nhưng bởi chỉ tạm thời muốn đến thăm hỏi nên không thể đi tay không. Vì vậy hai mẹ con lại đến cửa hàng gần đó, định mua quà cáp.

Viện Viện ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ, bà cụ Tô thích quà gì nhỉ?”

Mẹ Viện Viện ngẫm nghĩ: “Nhà họ Tô không thiếu thứ gì, trước đây từng nhìn thấy video múa đăng trên ứng dụng video clip của bà cụ Tô, trên tay bà ấy đeo vòng tay phỉ thúy...”

Vào lúc không biết một người thích gì, trước tiên xem trên người bà ấy đeo cái gì, mặc cái gì, sau đó lại mua theo những món này, thường sẽ không giẫm phải mìn phạm lỗi.

Ví dụ, bà cụ Tô đeo vòng tay phỉ thúy, vậy tặng cho bà ấy một chiếc vòng tay. phỉ thúy nữa, có lẽ bà ấy sẽ thích. Lùi một vạn bước xem như bà ấy không thích cũng sẽ không giẫm phải mìn của bà ấy.

Mẹ Viện Viện vừa nói vừa hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Viện Viện cái hiểu cái không.

Mẹ Viện lại cho thêm ví dụ: “Ví dụ con có thể quan sát cậu cả của con thích gì, chúng ta sẽ tặng cậu của con cái đó... Cái này gọi là thuận theo sở thích.”

Viện Viện suy nghĩ rồi nói: “Cậu cả thích xe việt dã màu đen, xe việt dã rất ngông rất ngầu.”

Mẹ Viện Viện chợt nghẹn lời.

Cô ta cũng từng nhìn thấy chiếc xe việt dã kia rồi, trông không rẻ tiền, chắc phải hơn mấy triệu...

Cô ta không mua nổi. Hai người đến cửa hàng, đi chọn phỉ thúy.

Quà tặng cho bà cụ Tô tất nhiên không thể kém quá, mẹ Viện Viện chọn tới chọn lui, càng ngày càng thấy xấu hổ.

Người bán hàng tràn đầy tươi cười: “Nếu tặng người lớn tuổi, phỉ thúy màu tím là tốt nhất.”

“Phỉ thúy màu tím chia làm năm cấp bậc màu, tốt nhất là tím hoàng gia, loại này rất hiếm gặp, là món đồ quý trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi.”

Nhân viên bán hàng thấy mẹ Viện Viện là một phu nhân, nên nhiệt tình chào hàng: “Vòng tay đỏ tía này cũng không đắt, chỉ hai mươi tám triệu.

Phỉ thúy màu tím còn có xanh tím than, màu tím lan tử la, tím nhạt, cô ấy đều không chào hàng.

Mẹ Viện Viện nghe mà đầu óc ong ong, xe việt dã mấy triệu cô ta đã không tặng nổi, huống chỉ là vòng tay hơn hai mươi triệu.

Cô ta im lặng, cố giữ vững nụ cười, từ tốn nói: “Chỉ dùng để tặng cho một tiền bối ở quê không quá thân thiết, không cần vòng tốt tới vậy.”

Nhân viên bán hàng hơi thất vọng, nhưng không phải người thân quen, cũng có thể hiểu được.

Cô ấy lại đưa ra một chiếc vòng tay xanh tím than: “Chiếc này cô cảm thấy thế nào? Chỉ mười triệu quay đầu thôi.”

Mẹ Viện Viện lắc đầu: “Không cần thiết.”

Thật ra, nếu cô ta có tiền, chẳng phải tặng chiếc vòng tay đỏ tía hai mươi triệu kia sẽ tốt hơn hay sao? Nhưng cô ta không có tiên!

Mười triệu cũng không có!

Từ hai mươi tám triệu xuống hai triệu tám trăm nghìn, còn không mua thì mất hết mặt mũi.

Mẹ Viện Viện bình tĩnh gật đầu: “Gói lại

Đúng lúc này có điện thoại gọi đến, cô ta nói: “Chờ một lát, tôi nhận cuộc gọi.”

Hai triệu tám cô ta cũng chẳng có.