Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 877: Đến lúc đó




Nhưng mà Vạn Bát Thực lại không nghe, anh ta mang theo Viện Viện đi đến bên đường cái, giơ tay ném một phát...

Quả thật đã ném cô bé ra ngoài.

“Bịch” một tiếng, Viện Viện đập vào đường nhựa, cảm giác xương cụt của mình suýt chút nữa là gấy.

Cô bé thở hổn hển, không phải ban nấy còn đang thương xót cô bé à, sao lại ném cô bé ra ngoài, còn ác hơn cả cậu cả nữa!

Bên đường có một chiếc xe đang đỗ, thấy Viện Viện bị ném ra ngoài, người trong xe lập tức bước xuống đi qua.

“Không sao chứ?” Người phụ nữ đau lòng nói: “Cậu cả của con thật nhãn tâm!”

Viện Viện ôm lấy cô ta, òa khóc nói: “Mẹ, cậu cả không cần cơm hộp của con.”

Người phụ nữ an ủi: “Không sao, chắc chăn là do cậu cả của con đang quá đau lòng nên mới cáu gắt như vậy, chúng ta cứ từ từ thôi.”

Cô ta ôm Viện Viện lên xe trở về nhà.

Lái xe thấp giọng hỏi: "Phu nhân, như vậy có ổn không thế? Lúc trước cũng có người muốn nhận làm con gái của nhà họ Tô... tên là Bối Thần Vũ, bạn ở chung phòng bệnh với Tô Cẩm Ngọc, sau đó hình như nghe nói bị Mộc Chiến Thần đánh ột trận ném đi cho chó ăn."

Viện Viện nghe xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ khiếp sợ.

Người phụ nữ lắc đầu nói: “Chuyện đó khác chuyện này, Bối Thần Vũ không hề có một chút quan hệ huyết thống nào với nhà họ Tô với nhà họ Mộc, thế mà lại dám mơ mộng hão huyền muốn thay thế vị trí của Tô Cẩm Ngọc, làm con gái của nhà họ Tô?”

Xí, đúng là mơ mộng hão huyền.

“Nhưng Viện Viện nhà chúng ta không giống, Viện Viện nhà chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống với em trai tôi - Mộc Quy Phàm!”

Hơn nữa, một Bối Thần Vũ không hề có quan hệ huyết thống cũng dám đến nhà họ Tô nhận người thân, tại sao con gái ruột của cô ta là Viện Viện đây lại không thể tới chứ.

Tài xế vừa lái xe vừa nói: “Ý của tôi có rất nhiều người chen lấn vỡ đầu muốn làm thân với nhà họ Tô và Mộc Chiến Thần, cũng có không biết bao nhiêu người suy nghĩ viển vông muốn nhận làm người thân... Chưa từng có ai thành công hết, tôi chỉ lo cho tiểu thư Viện Viện...”

Người phụ nữ ngắt lời anh ta: “Được rồi đừng nói nữa, Viện Viện nhà chúng ta không giống những người đó.”

Người phụ nữ rất cố chấp, tin tưởng vững chắc những người đó là những người đó, còn Viện Viện là Viện Viện.

Người khác không thành công là bởi vì bọn họ không thân cũng chẳng quen, Viện Viện nhất định có thể thành công, bởi vì cô bé là cháu gái của Mộc Quy Phàm.

Con gái của Mộc Quy Phàm đã chết, Viện Viện lại bằng tuổi với con gái của anh, bế ngoài cũng không khá giống nhau...

Một người đã mất đi người thân ruột thịt, sẽ là lúc đáy lòng cô đơn trống rỗng nhất, thật ra lúc này rất cần có người an ủi.

Mộc Quy Phàm quả thật rất khó đánh hạ, nhưng người càng khó đánh hạ, một khi đánh hạ được thì sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất.

Đến lúc đó, địa vị của Viện Viện cũng sẽ không bị phá vỡi Tài xế không nói gì nữa. Lặng im một hồi, người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh thấp giọng nói:

“Kết quả dù tệ đến mấy cũng tốt hơn bọn ta bây giờ, hiện tại hai mẹ con bọn ta bị ức hiếp tới mức sắp chết đến nơi rồi...”


của cậu cả có đặt một chiếc ghế an toàn màu hồng nhạt đáng yêu.

Cô bé muốn ngồi lên cái ghế kia, muốn sau này cậu cả sẽ chỉ cưng chiều cô bé mà thôi.

Người phụ nữ đột nhiên nói: “Đổi hướng đi, chúng ta đến nhà họ Tô thăm bà cụ Tô một chút.”

Nghe nói bà cụ đó ngóng trông cháu ngoại đến đổ bệnh. Đương nhiên không phải cô ta muốn để Viện Viện tới nhận bà cụ Tô làm bà ngoại, nhưng Viện Viện là cháu gái của Mộc Quy Phàm, về tình về lý thì cũng phải đến thăm một chút.