Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 867: Ánh mắt của Kỷ Trường




Nói cách khác, 'tiên gia' của Diêu Thi Duyệt thực chất là một loại quỷ hồn được âm mạch nuôi dưỡng và trở thành những linh hồn cấp cao hơn.

“Rõ ràng Diêu Linh Nguyệt - người mang trong mình huyết mạch vu thần mới là mục tiêu đầu tiên của ngươi, nhưng trong lòng Diêu Linh Nguyệt có chấp niệm tìm kiếm hai đứa con của mình nên cô ấy chưa bao giờ đồng ý giao dịch với ngươi, vì vậy ngươi không thể có được linh trí của Diêu Linh Nguyệt mà chỉ đành khiến linh trí của cô ấy hao mòn dần."

"Chắc ngươi cũng biết chuyện Túc Bảo cứu Diêu Linh Nguyệt, ngươi đang sốt ruột."

"Cho nên, ngươi dùng chiếc đồng hồ để Diêu Thi Duyệt nguyện ý trao đổi linh trí với ngươi."

Con người có ba hồn và sáu phách, trong đó có một phách điều khiển linh trí.

Âm mạch lấy đi cái phách quản lý linh trí của Diêu Thi Duyệt, đồng nghĩa với

lệc lấy đi chỉ số IQ của Diêu Thi Duyệt.

"Tuy Diêu Thi Duyệt ngu ngốc, nhưng vẫn là hậu nhân của vu thần... Không thể không nói... ngươi chọn người thật kém cỏi."

Ít ra thì chọn nhị trưởng lão nhà họ Diêu hay Diêu Kính Vân cũng đều tốt hơn việc chọn Diêu Thi Duyệt, phải không?

Nhưng... nếu âm mạch biết Tô Tử Du và Tô Tử Chiến là con của Diêu Linh Nguyệt thì tại sao nó không ra tay với hai đứa trẻ?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Kỷ Trường, lúc đầu hắn cho rằng âm mạch sợ bị hắn và Túc Bảo phát hiện, sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Âm mạch tức giận đến muốn đè nát Kỷ Trường. Kỷ Trường nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.

Hắn kêu lên một tiếng nhỏ và dùng hết sức mở "miệng" âm mạch, âm mạch gần như sắp nghiền nát hắn.

“Đời sau khôn hơn chút nha!” Kỷ Trường vỗ tay một cái, chuẩn bị bay ra ngoài.

Đột nhiên, một đạo hắc quang bay tới! "Ngươi không thể trốn thoát đâu.."

Không rõ một giọng nói từ đâu truyền đến, sau đó là nụ cười lạnh lùng: "Ta có điện Diêm Vương, có thể áp chế ngươi!..."

Kỷ Trường ngạc nhiên.

Hỏng bét, điện Diêm Vương bị chôn ở đây ư? !

Điện Diêm Vương là nơi Diêm Vương phán xét ma quỷ, nhưng cũng là pháp bảo của Diêm Vương, sau khi Túc Bảo đến nhân gian và trải qua kiếp nạn, điện Diêm Vương đã biến mất và địa ngục chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch.

Không ngờ điện Diêm Vương lại được chôn ở đây!

“Có việc gì thì cứ nhắm vào ta!”

Sắc mặt Kỷ Trường lạnh lùng: “Nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của Túc Bảo, ta sẽ giết ngươi!”

Tiếng cười không phân biệt được là của nam hay nữ vang lên.

“Dựa vào ngươi ư? Phán quan Kỷ?”

"Đến điện Diêm Vương ta còn dám lấy nữa là..."

"Quỷ tướng của Diêm Vương đều bị ta điều khiển..."

"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta

Lòng Kỷ Trường càng ngày càng nặng trĩu. Hắn sơ ý quát

Hắn vẫn tự hỏi tại sao quỷ tướng của Diêm Vương lại có thể xuất hiện ở đây, hóa ra ở đây có Cung điện của Diêm Vương.

“Ngươi là ai” Kỷ Trường nhìn chung quanh, tìm kiếm. "Đừng nhìn nữa... Ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây..." Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào âm mạch trước mặt.

Người đang nói chuyện với hắn chắc chắn không phải âm mạch mà là một người khác.

Dám nổi loạn nhưng không dám lộ diện? Còn làm bộ như âm mạch đang nói chuyện ư?

"Vốn dĩ mục đích tồn tại của âm mạch là nuôi dưỡng điện Diêm Vương."

“Ngươi trộm âm mạch, dùng nó để hấp thu quỷ vật âm hồn và khống chế nữ quỷ bạch đầu... Hiện tại ngươi không dám lộ mặt, chẳng lẽ vì sợ phản loạn thất bại sẽ bị phát hiện ư?"

Kỷ Trường cười lạnh nói: "Làm phản mà không dám lộ diện, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?"

Trong bóng tối, cơn giận vô danh bị đè nén.

Kỷ Trường nói: “Xem ra lời ta nói hoàn toàn đúng.”

"Để ta đoán lại... Nếu muốn phản loạn, trước tiên phải chiếm lấy điện Diêm Vương. Đáng tiếc, điện Diêm Vương chỉ nhận chủ nhân của nó... cho nên ngươi hết cách."

"Wì thế ngươi kéo Túc Bảo xuống đây, muốn mượn tay con bé mở điện Diêm Vương?”

"Ngay cả ngươi... cũng không thể làm gì được ta thì một đứa bé... càng không làm gì được ta."

"Ha ha ha... Ta phái quỷ tướng ra ngoài đã lâu, chắc con bé kia đã chết!" Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Kỷ Trường, lòng hắn không khỏi bất an.

Kẻ phản bội đến từ âm phủ... Túc Bảo bây giờ mới bốn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của kẻ đó?

Phải làm sao đây... Kỷ Trường càng lo lắng thì càng để lộ sơ hở phòng thủ, một đạo ánh sáng đen bay ra chém vào thân thể hản...