Diêu Thi Duyệt bị chó đuổi theo hai con phố, tóc tai hỗn độn, cuối cùng còn bị cảnh sát bắt.
Cô ta tức giận đến hộc máu: “Không phải ông ta đã nói, đây chỉ là hiểu lầm thôi sao..."
Diêu Thi Duyệt chỉ vào chú Nhiếp.
Chú Nhiếp cười nho nhã: “Vừa rồi tôi mới suy nghĩ lại, là tôi không suy xét cẩn thận, những việc chuyên nghiệp thì phải nhờ người có chuyên môn tới xử lý."
Chú ấy nhìn về phía cảnh sát: “Phiền toái các anh." Diêu Thi Duyệt: “..."
Giọng nói cảnh sát rất nghiêm túc: “Tên gì, bao nhiêu tuổi, người ở đâu, tới nơi này làm gì!"
Diêu Thi Duyệt cố nặn ra một nụ cười: “Không phải, các đồng chí cảnh sát à, đây đều là hiểu lầm..."
Cảnh sát: “Bớt cợt nhả cho tôi! Mang đi!"
Diêu Thi Duyệt lập tức nóng nảy.
Không được mang đi!
Vào trong đó sẽ trở thành người có tiền án, khó khăn lắm cô ta mới được điều tới nơi này, để sau này được gả vào nhà họ Tô cô ta còn phải chạy một chút quan hệ để được điều tới bệnh viện công làm bác sĩ chính quy.
Sao có thể vào đó được?
Mắt thấy không thuyết phục cảnh sát được, cô ta chỉ có thể vội la lên: “Tôi... Tôi thật sự không phải bọn buôn người! Tôi là bác sĩ của cậu chủ nhỏ nhà họ Tô - Tô Tử Tích, khoảng thời gian trước cậu ấy đổ bệnh nằm viện mới quen biết...
Tôi, tôi đã nhìn thấy tổng giám đốc Tô ở bệnh viện, vừa gặp đã yêu, hôm nay mới muốn tới tìm Tiểu Du để lôi kéo quan hệ..."
"Thật đấy, tôi không hề muốn bắt cóc cậu ấy, các anh hãy tin tôi, tôi không hề nói dối!"
Bảo vệ ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Cô không nói dối? Vừa nãy chẳng phải cô nói mình là vợ của tổng giám đốc Tô à!” Diêu Thi Duyệt tức khắc hận cái tên bảo vệ này chết đi được.
Đợi cô ta trở thành đương gia chủ mẫu của nhà họ Tô, cô ta sẽ xử lý cái tên bảo vệ này đầu tiên, cho mọi người biết chọc cô ta sẽ có kết cục như thế nào!
Không biết tại sao Diêu Thi Duyệt lại đột nhiên cảm thấy hơi mệt rã rời.
Bên tai mơ hồ có tiếng người đang nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Tô Nhất Trần mặc tây trang thẳng tắp đứng ở trước mặt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói gì đó? Hình như là nói to lên.
Diêu Thi Duyệt vui vẻ, ánh mắt si mê.
"Tổng giám đốc Tô... Em là Diêu Thi Duyệt! Em là bác sĩ khoa ngoại thần kinh của bệnh viện tư nhân XXX, anh không nhớ sao?"