Cô ta không muốn bị cảnh sát dẫn đi đâu. Diêu Thi Duyệt hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Du, chờ một chút..."
Tô Tử Du quay đầu lại nhìn cô ta, rốt cuộc nhớ ra trong tay mình đang cầm một ống máu, cậu lập tức khựng bước chân lại.
Diêu Thi Duyệt nói: “Nhớ rõ lời dì vừa nói với con, chỉ còn mấy ngày nữa thôi."
Cô ta vừa nói vừa gõ vào nĩa của bảo vệ: “Buông tôi ra! Có mắt nhìn không hải"
Bảo vệ rất có mắt nhìn, cho nên tiếp tục ghìm chặt.
Phụ huynh tụi trẻ đều đã tới, càng chứng tỏ cô ta không phải mẹ của bọn trẻ.
Cô ta tỏ vẻ gì chứ.
Lúc này bên phía xe lại truyền đến chó sủa.
Chó săn bị buộc dây, dây dắt chó nằm trong tay Vạn Bát Thực, Vạn Bát Thực ngồi trên xe không nhúc nhích —— Túc Bảo bảo anh ta ngồi đừng nhúc nhích, anh ta quả thật không hề nhúc nhích.
Túc Bảo lôi kéo chú Nhiếp, lặng lẽ nói thầm vào tai chú ấy mấy câu.
Vẻ mặt chú Nhiếp khó xử, gửi tin nhắn cho Tô Nhất Trần, Tô Nhất Trần chỉ trả lời một câu: Nghe lời cô chủ nhỏ.
Chú ấy chỉ có thể gật đầu. "Mọi người cứ buông cô ta ra đi!" Chú Nhiếp nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi."
Diêu Thi Duyệt trừng mắt nhìn bảo vệ một cái, bực bội bò lên, nhưng đáy lòng lại không nhịn được mà đắc ý.
Nhìn xem, biết ngay Tô Tử Du vẫn không thể buông bỏ được mà! Bị cô ta bắt chẹt rồi!
Chỉ cần có thể bắt chẹt một đứa nhóc, có được một điểm đột phá, như vậy cơ hội của cô ta sẽ tới.
Tiên gia nói quả thật không sai, ra tay với đứa nhóc trước, mặc dù trong quá trình đó có gặp phải một ít cản trở nhưng cuối cùng cô ta vẫn thắng.
Sau khi Diêu Thi Duyệt đứng lên, chật vật vuốt tóc vài cái, ra vẻ trấn định, tao nhã giẫm giày cao gót đi tới trước mặt mấy người Túc Bảo.
Túc Bảo lại đột nhiên ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn cô ta.
"Dì à, tui bấm tay tính thử, dì sắp gặp xui xẻo rồi đó!"
Diêu Thi Duyệt sửng sốt, chợt khinh thường, một con nhóc thì biết cái gì gọi là bấm tay tính toán chứ?
Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Túc Bảo nói: “Chú Bát Thập, chú mau nói “hi” địt
Bé giơ tay nhỏ lên lắc thật mạnh.
Vạn Bát Thực sửng sốt, vô cùng thành thật giơ tay lên, xua xua tay nói: “... Hi
Anh ta vừa mới “hi” xong, chó săn trong tay lập tức giấy khỏi dây buộc, vèo một tiếng xông ra ngoài!
Giây tiếp theo đã bị chó đuổi theo hai con phố, giày cao gót cũng bốc hơi luôn...
Túc Bảo nhăn mũi hừ một tiếng, nói thầm một câu rất nhỏ: “Đây không phải là do tui kêu con chó cắn nha, là chú Bát Thập chào hỏi tui, con chó mới tự chạy. ra á..."
Tư Diệc Nhiên vừa hay đi ngang qua: “..."
Cậu nghe thấy rồi...