Sau khi xuống tầng ăn cơm, Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo và Tô Tử Du ra ngoài, Tô Tử Lâm đến bệnh viện trước, chú Niếp cầm hộp cơm đi phía sau.
Lúc này, trong phòng bệnh tư nhân của Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích ngồi trên giường bệnh, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh lại mang vẻ mặt oán giận.
Đã bảy ngày rồi em gái không đến thăm cậu. Thứ hai đến thứ sáu phải đi nhà trẻ, chuyện này có thể hiểu được. Nhưng thứ bảy chủ nhật cô bé cũng không đến.
Hôm nay là thứ hai, chắc chắn mọi người đều đi học, sẽ không đến đón cậu bé.
Không vui chút nào!
Lúc này một bác sĩ nữ đẩy cửa bước vào xem cậu, cười nói: “Soái ca nhỏ, hôm nay sẽ xuất viện, cô kiểm tra lại cho cháu một lần nữa nha.”
Tô Tử Tích nhíu mày nhìn cô ta: “Cô là ai, bác sĩ Lý đâu?”
Bác sĩ nữa vừa lấy ống nghe bệnh ra vừa nói: “Bác sĩ Lý đi phẫu thuật, nói cô giúp cháu xử lí giấy tờ xuất viện. Nào! Duỗi tay ra cho cô kiểm tra chút.”
Tô Tử Tích: “...” Cậu không thích bác sĩ nữ này.
Không còn cách nào khác, cậu bé vươn tay ra, không nhịn được mà xoay đầu, ánh mắt nhìn về cổ tay bác sĩ nữ này.
Cô ta đeo một cái đồng hồ, rất nổi bật, chủ yếu vì đây là đồng hồ nam.
Tô Tử Tích thắc mắc, cậu bé luôn cảm thấy mình đã từng thấy qua chiếc đồng hồ này ở đâu đó...
Sau khi bác sĩ nữ kia kiểm tra xong thì rời đi, nhưng lúc ra ngoài hơi dừng lại một chút, mắt sáng lên, kèm theo đó là sự kích động.
Hôm nay chắc có thể nhìn thấy người kia! Đó chính là tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị...
Lúc Túc Bảo đến bệnh viện đã thấy Tô Tử Tích chán nản nằm lì trên giường.
“Cuối cùng mọi người cũng nhớ đến anh!” Cậu hừ lạnh nghiêng đầu che giấu sự vui vẻ trong mắt.
Túc Bảo ghé đầu sang: “Anh Tử Tích, anh tức giận sao?”
Tô Tử Tích mím môi, lâu như vậy mà cũng không đến thăm cậu. Ở nhà trẻ một tuần rồi đến cuối tuần.
Thứ hai đến thứ sáu có thể hiểu, thứ bảy chủ nhật thì sao?
Đều không đến gặp cậu!
Chẳng lẽ cậu không quan trọng đến vậy sao?
Túc Bảo duỗi tay ra xoa đầu cậu, mềm mại an ủi: “Được rồi được rồi, không phải em tới rồi sao?”
Tô Tử Tích hừ lạnh một tiếng: “Đến... đến tay không sao?” Túc Bảo lập tức sờ túi, không có kẹo. Vay quỷ một cái đi!
Túc Bảo động đậy ngón tay, bên cạnh hồ lô linh hồn lập tức xuất hiện một viên kẹo.
“A, cho anh.”
Lúc này Tô Tử Tích mới hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tha thứ cho em nha... Ơ, sao cái kẹo này lại bị bóc rồi?”
Túc Bảo: ”...
Quỷ xui xẻo thò đầu ra tìm kẹo
Mẹ ơi, bỏ mồm rồi cũng còn có người tranh?
'Túc Bảo căn bản không dám nói cho anh Tử Tích biết viên kẹo này đã bị quỷ xui xẻo liếm qua, bé trơ mắt nhìn anh mình, trong lòng mặc niệm không bẩn không bẩn, quỷ ăn không tính là ăn, không bẩn...
Tô Tử Tích thấy Túc Bảo nhìn mình thì kì lạ hỏi: “Sao vậy?”
Hôm nay được xuất viện, cảm giác như kẹo trong miệng ngọt hơn nhiều.
Túc Bảo lắc mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ lắc đến mức xuất hiện ảo ảnh: “Không, không có gì!”
Được rồi, không nói cho anh biết.
Bố nói, đôi khi phải nói lời nói dối có ý tốt, không sao, không liên quan đến trẻ con!
Tô Tử Lâm làm xong thủ tục xuất viện quay về, phía sau anh còn có một bác sĩ nữ đi cùng.
Bác sĩ nữa vừa đi vừa kéo tay áo lên nói: “Không có vấn đề gì khác, nhưng vì sức khỏe của Tô tiểu thiếu gia, tôi lại kiểm tra thêm cho cậu bé lần nữa.”
Tô Tử Lâm im lặng gật đầu, không có ý kiến. Bệnh viện tư nhân tốt ở chỗ cho dù là phòng bệnh cũng là phòng bệnh vô cùng xa hoa, bên trong có sopha, còn có cả bàn làm việc, bên cạnh còn có một
căn phòng cho người thân chăm bệnh nhân ở.
Tô Nhất Trần ngồi trên sopha, hai chân vắt chéo nhau, đang xem tài liệu trong điện thoại.
Lúc này nghe tiếng có người vào thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua. Anh đột nhiên nhíu mày.
Bác sĩ nữ đang giơ ống nghe bệnh lên.
Anh cũng không biết cô ta muốn làm gì?
Anh không gặp cô ta lần nào, cũng không tra ra được cô ta là ai, thứ duy nhất trên người anh bị lấy đi chính là một chiếc đồng hồ nam đen.
Vẻ mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ nữ kia.
“Cô là ai?”