Túc Bảo kêu to rồi vào nhà tắm, bé ồn ào tắm rửa, ở bên ngoài cũng ngửi được mùi tươi mát của sữa tắm.
Quỷ nhu nhược bật cười lắc đầu, nó túm lấy quỷ giả dối: “Đi thôi, quan sát một tháng, vô dụng thì cho hồ lô linh hồn ăn.”
Quỷ đào hoa tránh ra xa: “Ngươi không sợ mùi thối của nó à!”
Bây giờ thấy quỷ giả dối đều có cảm giác trên người nó đều là giòi.
Quỷ nhu nhược không nói gì.
Đương nhiên chê rồi.
Nhưng vì không muốn bảo bối đụng vào quỷ giả dối nên nó chỉ có thể làm thay mà thôi.
Quỷ giả dối khóc: “Tất cả mọi người đều là ác quỷ, đây không phải là đang tàn sát đồng loại sao?”
Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Chúng ta không giống, chúng ta không cùng một loại với ngươi.”
Quỷ nhu nhược kéo nó vào hồ lô linh hồn.
Bên trong hồ lô linh hồn còn có nơi giam giữ, chúng nó gọi là phòng quan sát.
Bây giờ nữ quỷ mặc áo cưới cũng đang còn trong đó... Mặc dù đã cùng đánh mạt chược với nhau nhưng lúc ra ngoài chúng nó vẫn sợ quỷ áo cưới và quỷ đầu trọc nam kia có âm mưu nham hiểm gì đó, cho nên vẫn tạm thời giam giữ.
Nữ quỷ áo cưới ngột ngạt muốn chết rồi!
“Thả nô gia ra ngoài, nô gia còn muốn đấu địa chủ!” Nó tội nghiệp nói: “Nô gia đầu hàng, không có suy nghĩ gì khác, cầu xin các ngươi tin ta!”
Sau đó nó thấy quỷ giả dối bị nhốt vào.
'Túc Bảo bước ra với mái tóc ướt, bé bọc bản thân lại bằng một chiếc khăn tắm mềm mại, mắt nhìn xung quanh.
Sau khi không thấy ai, bé nhanh chóng chạy đi mặc quần áo.
Lúc này Tô Tử Du mới gõ cửa vào nói: “Em gái, em xong chưa? Đi ăn gì rồi đón anh hai nha!”
Theo lời quỷ giả dối thì bây giờ đã gần chín giờ. Thật ra bà cụ Tô muốn đến xem thử, nhưng không hiểu sao lại âm thầm rời đi. 'Túc Bảo cầm khăn tắm xoa tóc lung mái tóc: “Rất nhanh sẽ xong nha~”
Tô Tử Du đi vào thấy cô bé đang xoa tóc lung tung, mái tóc nhanh chóng biến thành ổ gà.
Cậu bé nhịn cười, chạy đến cầm khăn tắm: “Để anh giúp em!”
Tiểu Tử Du rón rén giúp cô bé lau khô nước trên tóc rồi cầm máy sấy hong khô tóc cho bé.
Lúc Tô Nhất Trần đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Tử Du trán đầy mồ hôi năm lấy tóc Túc Bảo, tay còn lại vụng về cầm máy sấy.
“Chờ chút, sắp xong rồi!
Trong mắt cậu bé hiện lên sự lo lắng, muốn nhanh chóng thổi khô tóc nhưng lại sợ làm đau Túc Bảo, bàn tay nho nhỏ ra vẻ học theo Tony ở tiệm làm tóc, hơi run, thỉnh thoảng còn vò đầu Túc Bảo một cái.
'Túc Bảo ngồi yên trên mặt đất, bé ngẩng đầu dặn: “Anh, anh chậm chút nha.” “Đừng giật tóc em, em không muốn trọc như chị Hàm Hàm đâu.”
'Tô Nhất Trần nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hình ảnh này thật ấm áp.
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé lập tức quay đầu lại nhìn: “Cậu cải”
Cậu cả về rồi!
'Túc Bảo lập tức đứng lên chạy tới.
Tô Tử Du hoảng sợ, cậu bé lập tức chạy theo, máy sấy cũng nhổ luôn ra.
Ồ, bố già nhà mình cũng ôm cậu rồi? Không ngờ bố lại dịu dàng với cậu như vậy đấy?
Cậu bé đang suy nghĩ thì Tô Nhất Trần đã buông cậu ra, Tô Tử Du rơi thẳng xuống dưới.
Cũng may chân cậu bé dài nên lập tức tiếp đất, chỉ thấy bố cậu bé cưng chiều ôm em gái đi.
Tô Tử Du đứng ở sau hỏi nhỏ: “Mình là con ruột sao?” “Đây là bố ruột sao?”