Ngay đúng lúc anh Tử Tích đến Diêm La điện thì vừa hay Trần Thương Vũ đến cản?
Mộc Quy Phàm nói: "Thoạt nhìn có vẻ quá trùng hợp, nhưng hãy nghĩ xem, nếu Trần Thương Vũ lúc nào cũng ly hồn và xuống âm phủ trong một thời gian nhất định thì sao?"
Ngào nào ông ta cũng dành thời gian xuống âm phủ để cản đường đón những quỷ hồn, còn Tô Tử Tích chẳng qua chỉ là một trong những quỷ hồn ông ta cản đường thôi.
Nếu nói như vậy thì thông rồi.
"Hiểu rồi..." Túc Bảo tóm tắt đơn giản: "Có người trả tiền cho Trần Thương Vũ để đổi linh hồn. Còn Trần Thương Ngọc đang nghiên cứu cách trao đổi linh hồn."
Mộc Quy Phàm không biết xấu hổ khen ngợi: "Đúng vậy! Đứa nhỏ thông minh như vậy là bé cưng của nhà ai vậy? Ồ, hóa ra là bé nhà ba sinh raI"
Kỷ Trường "...
Túc Bảo buồn cười nói: "Ba, làm sao có thể có sinh ra con được? Ba là đàn ông, đàn ông không sinh con được đâu!"
Mộc Quy Phàm: 'Ừ,... Ý là cũng gần giống nhau."
Sắc mặt Kỷ Trường tối sầm, sao gần giống được mà gần, khác xa.
Đang nói chuyện, đồng hồ điện thoại của Túc Bảo. vang lên.
"Alo, ồ chị Thất Thất?" Túc Bảo sửng sốt một chút, gần đây chị Thất Thất hình như đã đi với cậu tư sang tỉnh bên cạnh để quay phim rồi mà, sao giờ lại gọi điện thoại cho bé.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Cố Thất Thất vang lên: "Túc Bảo, em đến nhà chị được không? Cố Tiểu Bát hình như bị bệnh rồi, hôn mê bất tỉnh"
Trong lòng Túc Bảo không khỏi thắt lại: "Hả? Chú thím đâu rồi
Vừa nói, bé vừa nhanh chóng xỏ giày vào, cầm túi xách nhét Tiểu Ngũ đang ăn vào trong túi thú cưng.
Cố Thất Thất nói: 'Ba mẹ chị đang vui vẻ đi du lịch rồi. Cố Tiểu Bát không thích ở nhà tổ tiên để lại, nói không tiện..."
"Bình thường con bé sống chung với chị. Chị ở một phòng trọ nhỏ, bình thường chị có chỉ với con bé..."
Hóa ra trong khoảng thời gian này Cố Thất Thất đang đi đóng phim, vốn là muốn đưa Cố Tiểu Bát về khu nhà cũ của nhà họ Cố do tổ tiên để lại, nhưng Cố Tiểu Bát từ chối.
Dù sao Cố Tiểu Bát cũng chỉ mới hơn sáu tuổi, Cố Thất Thất còn muốn gọi dì từ nhà cũ tới, nhưng cô bé cũng từ chối.
"Trước đó chị cứ kệ nó thích ý kiến gì, cứ gọi dì qua chăm nó. Nhưng con bé càng tức giận hơn nên đi luôn hai ngày không chịu về nhà."
Giọng Cố Thất Thất bất đắc dĩ: "Cho nên lúc ra ngoài, chị lúc nào cũng quan sát con bé qua camera giám sát, hầu hết thời gian con bé đều có thể tự chăm sóc tốt bản thân. Nhưng hôm nay chị không biết chuyện gì đã xảy ra, chị thấy con bé cứ nằm mãi trên ghế sô pha rất lâu, gọi điện cũng không bắt máy, chị không nhìn được rõ lắm..."
"Chị đã gọi cho người quản lý tài sản, nhưng ông ta không có chìa khóa. Phải mất một thời gian mới liên lạc được với thợ khóa..."
Theo logic thông thường, lẽ ra Cố Thất Thất không nên tìm Túc Bảo giúp, bởi vì Túc Bảo chỉ là một đứa trẻ.
Nếu không được thì gọi quản gia nhà cũ của nhà họ Cố, quản gia có chìa khóa.
Nhưng sâu thẳm bên trong suy nghĩ của cô ấy cảm thấy nên gọi cho Túc Bảo nên cô ấy đã gọi điện mà không suy nghĩ nhiều.
Đồng hồ điện thoại đã tắt, trong lúc Cố Thất Thất giải thích, Mộc Quy Phàm đã lái xe ra khỏi nhà xe, Túc Bảo lao ra ngoài, vội vàng thông báo với bà ngoại một tiếng là mình đến gặp Cố Tiểu Bát, rồi lên xe rời đi.
Bà cụ Tô đeo tạp đề đuổi theo bé ra ngoài, nhìn chằm chằm chiếc xe địa hình lao ra đường như ngựa hoang đứt cương, vô vọng hét với theo: "Lái xe chậm thôi!"
Mộc Quy Phàm luôn tỏ ra ngông cuồng và phóng khoáng khi lái xe, hôm nay anh lại càng được nước lái xe đến thẳng khu nhà Cố Thất Thất nói.
Anh nói: "Không, tôi thường mở cửa bằng tay không".
Thợ mở khóa: "..."
Quản lý tài sản: 'Túc Bảo học không được kỹ năng mở cửa bằng tay không!
Sau khi cửa mở, Túc Bảo là người đầu tiên chạy vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa, bé trợn mắt kinh hãi...