Nói xong bé vẫn lo lắng nên chạy đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra hai chồng bùa màu vàng.
“Ba, cầm lấy đi!” Túc Bảo đưa xếp lá bùa vàng cho. Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm lại cảm thấy mình trở thành nhà giàu mới nổi!
“Ba đi nha!” Mục đạo sĩ thấy mình như được mặc hai tầng áo giáp vàng và đeo chuông vàng, tự tin ngạo nghễ rời đi.
Trong một biệt thự ở Vịnh Ngọc Long.
Một người đàn ông trung niên cao gầy đang nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của nhân viên mát xa. hắn chính là Trần Thương Vũ, người đã dán lá bùa vào tim Cố Thịnh Tuyết đêm qua.
Đột nhiên hắn mở mắt, cau mày nói: “Bùa của ta bị ị”
Trần Thương Vũ cười khẩy, bắt đầu cảm thấy không vui, hắn không thích trên đời tồn tại người mạnh hơn hắn.
"Hừm!" Hắn khịt mũi.
Hắn đoán đối phương đã sử dụng hết khả năng để đốt lá bùa!
Bởi lá bùa hoa đào của hắn không dễ hóa giải.
Nhưng không sao, đằng nào thì đối phương cũng không biết hắn là ai, nói gì đến việc tìm ra hắn?
Thậm chí đối phương có tìm được hắn thì cũng làm gì được hắn nào?
Hắn có thể hoạt động trong ngành này cả chục năm mà không ngã ngựa thì chứng tỏ hắn ắt có bản lĩnh, không phải ai tới cũng có thể bắt hắn đâu!
Hắn nhìn thời gian, xua tay gọi đệ tử: "Gọi điện cho cô bé tên Cố Thịnh Tuyết kia đi."
Đếm thời gian, lá bùa của hắn sắp phát huy tác dụng rồi.
Hắn nhất định phải thu nhận một đứa trẻ tài năng như Cố Thịnh Tuyết, nếu cô bé không nghe lời thì chỉ có thể chết mà thôi.
Cố Thịnh Tuyết đang nằm ở trong nhà, toàn thân nóng bừng.
Cô bé đã thử mọi cách, thậm chí dùng dao cắt vào da thịt nơi lồng ngực nhưng vẫn không thể gỡ được bùa chú khỏi trái tim.
Cô bé phải làm sao đây? Cô bé sẽ chết như thế này sao?
Lúc này, điện thoại của Cố Thịnh Tuyết vang lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ha ha, cô bé, đã suy nghĩ chuyện chú đề nghị chưa?"
Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ hèn hạt"
Người bên kia điện thoại cười lạnh, thản nhiên nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa tới nay có bao nhiêu hoàng đế không hèn hạ đâu? Sự kiên nhẫn của chú có giới hạn, nếu con suy nghĩ rõ ràng, chú sẽ cho. con một cơ hội đi theo chút"
Cố Thịnh Tuyết đau đến độ trên trán toát ra từng hạt mồ hôi nhỏ, nhưng sắc mặt cô bé vẫn lạnh lùng: "Tôi đã suy nghĩ kỹ càng."
Trần Thương Vũ nở một nụ cười khinh thường và nhẹ nhàng nói: "Nếu dập đầu quỳ lạy sớm hơn thì nào phải chịu đau khổ như thế này?"
Nhưng, Cố Thịnh Tuyết lại phỉ nhổ: "Dù chết, tôi cũng không nhận một kẻ hèn hạ như chú làm sư phụ!”
Dám cúp máy của hắn, hắn sẽ khiến Cố Thịnh Tuyết chết vô cùng đau đớn!
"Đi, mang theo máy ảnh, quay lại cảnh tượng Cố Thịnh Tuyết chết thảm cho ta!" Trần Thương Vũ gọi một đệ tử.
Đệ tử nhanh chóng đáp lại và đi xuống.
Bên kia, Cố Thịnh Tuyết vừa cúp điện thoại thì đột nhiên phun ra một ngụm máu, trái tim cô bé như bị ai đóng đinh, cô bé đau đến độ hai mắt tối sâm, sau đó ngất đi...