Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 564: Hân Hân tiêm phòng dại




Bây giờ bé đã lớn, bé có thể cùng mọi người đặt tên cho mèo con rồi!

Mèo hoa kêu meo meo, dụi đầu vào tay Túc Bảo rồi gừ gừ trong cổ họng. Sau đó nó ngồi xổm tại chỗ nhìn chiếc SUV của Mộc Quy Phàm chậm rãi lái ra ngoài...

“Meo."” Mèo con kêu một tiếng, sau đó đi về phía bãi cỏ.

Tô Tử Du. gánh vác nhiệm vụ quan trọng là trông chừng mèo con, nhưng cậu cũng sợ mèo con sẽ cào xước người cậu nên sau bữa trưa, cậu đã tìm một chiếc máy bay không người lái để theo dõi mèo con.

Trong hình ảnh mà máy bay không người lại ghi lại, mèo hoa đang ngoan ngoãn bước đến bãi cỏ trong vườn, sau đó nằm dưới bóng cây và lẳng lặng nhìn ra ngoài hàng rào...

Tô Tử Du lẩm bẩm: “Ban nấy chẳng phải rất hung dữ ư? Sao giờ lại ngoan ngoãn thế này?”

Tại trạm phòng chống dịch, Mộc Quy Phàm xếp hàng lấy số rồi đăng ký tiêm cực kỳ hiệu quả. Hân Hân còn chưa chuẩn bị tinh thần xong thì chân bé đã bước vào phòng tiêm chủng rồi.

Trước mặt có hai đứa trẻ đang khóc to đến độ mái nhà sắp bị thổi bay.

Hân đầu to sợ hãi: “Hay mai chúng ta quay lại...”

Bà cụ Tô biết ngay Hân Hân sẽ lâm trận bỏ chạy, kiên quyết lắc đầu: “Không được, phải tiêm phòng trong vòng 24 h sau khi bị mèo cào.”

Lần này, Hân Hân đếm từng giây, nói: “24 giờ, đến giờ này ngày mai vẫn còn trong vòng 24 giờ. Ngày mai hãng tiêm!”

Túc Bảo ôm vai Hân Hân nói: “Không được nha, bà ngoại nói tiêm càng sớm thì hiệu quả càng cao. Chị Hân Hân, hãy dũng cảm lên, cố lên!”

Chẳng mấy chốc, hai đứa trẻ phía trước đã tiêm xong.

Hân Hân bật khóc: “Hu hu hu!”

Bé không có đường trốn, Mộc Quy Phàm đã chặn mọi lối thoát của bé.

Bé vừa bước được một bước, Mộc Quy Phàm liền túm lấy bé rồi đè bé xuống ghế. 

Mộc chiến thần duỗi tay đè cổ Hân Hân lại, cô bé không tài nào cử động được.

Ytá:".."

Vừa xem thông tin họ tên, y tá vừa nói: “Lần tiêm đầu tiên là hai mũi, mỗi tay một mũi”.

Hân Hân: “Gì cơ?”

Hai mũi một lúc ư???

Tại sao phải tiêm hai mũi!

Bé nhìn cây kim trong tay y tá, y tá khẽ ấn mũi kim xuống, một ít thuốc lập tức chảy ra, da đầu Hân Hân tê dại.

Hân Hân lập tức òa khóc, tiếng khóc còn to hơn tiếng hai đứa bé ban nãy cộng lại.

“Hu hu, đừng, đau quá, đau quá.”

Y tá đang cầm kim tiêm...cô ấy vẫn chưa bắt đầu tiêm nha!

Tiểu Ngũ không khỏi lấy cánh che đầu lại.

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Suýt chút nữa đã quên cô nhóc này khóc to cỡ nào.”

Bà cụ Tô tao nhã vuốt tóc trên tai rồi nhanh chóng nhét nút tai cách âm vào tai bà. 

Dù sao cũng còn có Mộc Quy Phàm mà. Sao chiến thần có thể để một đứa bé chạy mất chứ? Mộc Quy Phàm: ”...”

Anh không thể để Hân Hân bỏ chạy nhưng tai anh thực sự rất đau.

Túc Bảo cố chịu đựng tiếng khóc thảm thiết, nắm lấy tay Hân Hân rồi vỗ nhẹ, nói to: “Chị Hân Hân, xin em đừng khóc nữa! Em sắp điếc rồi!”

Hân Hân: “Hu hu hu!”

Túc Bảo nghĩ ra một ý kiến hay: “Chị Hân Hân, chúng †a làm như vậy nha, đổi tiếng khóc thành cố lên cố lên nha.”


Vì vậy, một cảnh tượng rất kỳ lạ đã xuất hiện trong phòng tiêm chủng. 

Một cô bé vừa được tiêm vừa hét lên: “Cố lên, cố lên, cố... lên...cố.... ên....cố lên. '

Khóe miệng mọi người giật điên cuồng, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.