Bà cụ Tô cầm tay Hân Hân lên, nói: “Da con bị trầy xước nên phải tiêm phòng nhé.”
Tô Ý Thâm gật đầu: “Con cần tiêm phòng dại, bốn hoặc năm mũi.”
Nụ cười trên mặt Hân Hân cứng lại.
Không phải chứ, bé bị mèo cào chứ đâu phải bị chó cào, sao phải tiêm vacxin bệnh dại? [1].
[1]: Bên trung gọi vacxin cho bệnh dại là vacxin phòng chó dại cắn.
Hân đầu to lập tức hét lên: “Con không muốn! Con không muốn tiêm!”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không thể được, nếu không tiêm sẽ có nguy cơ mắc bệnh dại đó con.”
Mộc Quy Phàm khoanh tay, môi thoáng cười mà như không: “Con biết bệnh dại là gì không?”
“Là Virus thông qua vết thương xâm nhập vào cơ thể con, sau đó ảnh hưởng đến não của con...”
Mộc Quy Phàm còn chưa dứt lời, Hân đầu to đã cướp lời: “Thế thì không nghiêm trọng đâu.”
Chỉ ảnh hưởng đến não thôi mà, ba bé thường nói bé không có não nên có xâm nhập vào não cũng không sao. hết!
Túc Bảo ân cần nhắc nhở: “Chị Hân Hân, chị vẫn nên tiêm phòng đi nha!”
“Ba từng nói với em, người mắc bệnh dại sẽ giống như một con chó, miệng chảy nước miếng, quên béng gia đình, phát điên và cắn người, cuối cùng chết thẳng cẳng. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ có chị Hân Hân nữa.”
Túc Bảo nói xong, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
Tô Tử Du bồi thêm một câu: “Có khả năng còn đi ăn cứt nữa!”
Hân Hân: “...”
Ăn... Y...
Không thể nhớ gia đình của mình?
Chết thẳng cảng?
Sau khi chết không được chơi với Túc Bảo nữa?
Hân Hân khóc không ra nước mắt: “Vậy... Có thể giảm mũi tiêm không? Chỉ tiêm một mũi thôi được không?”
Bà cụ Tô hơi kinh ngạc, không ngờ cô bé lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
Tô Ý Thâm: “Không được, chỉ có thể tiêm bốn hoặc năm mũi, năm mũi thì tiêm năm lần, bốn mũi thì tiêm ba lần:
Nghe vậy, Hân Hân không buồn nghĩ tại sao bốn mũi chỉ cần tiêm ba lần, bé nói luôn: “Vậy con chọn bốn mũi!”
Chuyện tiêm phòng được quyết định xong xuôi, sau bữa tối, bà cụ Tô lập tức đưa Hân Hân đi tiêm.
Mộc Quy Phàm là người lái xe.
Bà cụ Tô hỏi: “Hôm nay cậu rảnh quá nhỉ, sao không về đội?”
Hình như dạo trước Mộc Quy Phàm muốn từ chức” nên lãnh đạo của anh đã gọi cho bà cụ Tô để tìm hiểu thêm tình hình.
Sau đó lãnh đạo sợ Mộc Quy Phàm sẽ bỏ chạy thật nên mỗi ngày đều theo dõi anh rất sát sao, bất kể anh có nhiệm vụ hay không đều gọi anh về đội.
Mộc Quy Phàm nói: “Con nghỉ nửa ngày.”
Anh về nhà gặp Túc Bảo.
Khóe miệng bà cụ Tô khẽ giật.
Hân Hân sợ nhất là tiêm, trước đây khi đi tiêm cô bé luôn khóc lóc ầm , cuối cùng phải có ít nhất hai đến ba người mới có thể giữ chặt cô bé để bác sĩ tiêm.
Bà cụ Tô sợ Hân Hân đồng ý đi tiêm xong lại đổi lời nên khi Hân Hân khóc đòi Túc Bảo theo cùng, bà lập tức. đồng ý.
Hình như chỉ khi Túc Bảo bên cạnh, Hân Hân mới có thể bình tĩnh.
Nếu lúc tiêm Hân Hân lại làm loạn thì còn có Mộc: chiến thần, bà cụ Tô không tin anh không khống chế được Hân Hân.
Túc Bảo lo lắng Tiểu Ngũ ở nhà một mình nên đã dẫn Tiểu Ngũ và cụ rùa đi cùng.
Tiểu Ngũ đang nhìn mèo con ở bên ngoài thông qua khoang không gian của túi thú cưng.
“Tạm biệt, đồ ngốc!” Tiểu Ngũ hét vào mặt con mèo. Mèo hoa: “...”
Mèo hoa ngoan ngoãn ngồi xổm, đầu cúi xuống như thể đang lắng nghe lời giáo huấn sau khi làm sai.
Túc Bảo mắng đôi câu, nhưng không khỏi mềm lòng, bàn tay nhỏ của bé chạm vào đầu mèo hoa: “Được rồi, nếu em nhận ra lỗi lầm của mình thì có thể sửa sai, em vẫn là một nhóc mèo ngoan, ở nhà đợi chị về đặt tên cho em nha”
Túc Bảo nhớ rõ lần đầu tiên bé trở về nhà họ Tô, chính ông bà ngoại đã đặt tên cho bé.