Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 270: Cô em gái phiền phức của cậu lợi hại vậy ư




Thứ nhất, dì quỷ ở căn phòng cô bé thuê ban đầu đã nói, vốn dĩ có một chú quỷ bình thường sống ở phòng này, đã là quỷ hồn bình thường, đương nhiên không đeo. giày cao gót đỏ của phụ nữ, thế nhưng bây giờ đôi giày đỏ của chị gái nhảy lầu lại được đeo trên chân chú quỷ.

Thứ hai, chị gái kia đã mặc váy cưới màu đỏ và thực một nghỉ lễ nào đó rồi mới nhảy lầu chết, đáng lý ra chị ấy phải biến thành lệ quỷ, nhưng giờ chị ấy lại bị chú quỷ áp chế.

Có thể áp chế lệ quỷ, hoặc là lệ quỷ hung dữ hơn, hoặc là ác quỷ.

Nhưng dì quỷ đã nói rồi, quỷ hồn sống trong căn phòng này chỉ là oán quỷ bình thường.

Oán quỷ bình thường sao có thể nô dịch nữ quỷ nhảy lầu?

Giả sử quỷ xảo quyệt là X, chú quỷ sống ở phòng này. từ trước là Y, nữ lệ quỷ nhảy lầu là Z.

Kết luận, X trốn trong cơ thể Y, ngụy trang thành Y.

Tóm lại gọi là XY.

“Mình cũng biết tính toán đó nha!” Túc Bảo thầm mừng rỡ: “Mình đã học được bản lĩnh của anh Tử Du rồi"

Giờ cô bé lợi hại lắm nha!

Túc Bảo đang vui như mở cờ trong bụng thì nghe thấy tiếng kêu chói tai của Tô Tử Tích

“Á á á! Có quỷ!” 

 Vừa dứt lời, Túc Bảo đã trông thấy Tô Tử Tích đứng bật dậy, ầm một tiếng, giường bị cậu lật tung...

Dù chất lượng giường trong phòng cho thuê chẳng ra làm sao, nhưng Tô Tử Tích có thể lật tung cái giường thì thật sự quá lợi hại.

Túc Bảo kinh ngạc nhìn Tô Tử Tích vừa gào thét vừa chạy ù tới cạnh cô bé.

Cô bé không khỏi nhìn lên đầu Tô Tử Tích “Anh ơi, đầu có bị u không?”

Lúc này Tô Tử Tích mới cảm thấy đầu ong ong, lúc nãy cậu sợ quá nên giờ không nhớ đã làm cách nào để.

chạy từ gầm giường đến bên Túc Bảo.

Hai anh em nhìn chiếc giường.

'Tấm ván giường có vài thanh gỗ thưa thớt đan lại, ván rất mỏng, hiện giờ đã gấy vài thanh gỗ, hiển nhiên do cái đầu của Tô Tử Tích gây ra.

'Tấm đệm bên trên cũng rất mỏng, có lẽ vì thế mà Tô Tử Tích mới dễ dàng lật tung.

“Đau quá...” Tô Tử Tích sờ đầu, xựt một tiếng. Nghe thấy tiếng ồn, nữ quỷ đang đứng trong bếp đi ra, nam quỷ nằm bò dưới gầm giường cũng bay ra, nhìn Tô Tử Tích hau háu.

Nó nói giọng khó nghe như tiếng mài đá: “Ngươi là ai.

Trên trán Túc Bảo vẫn dán lá bùa màu vàng nên hai con quỷ kia không nhìn thấy cô bé.

Tô Tử Tích không khỏi nắm chặt cánh tay Túc Bảo,

nói giọng run rẩy: “Mau, dán cho anh một lá bùa...”

Túc Bảo kéo lá bùa trên trán cô bé xuống, toan dán lên trán Tô Tử Tích, nói: “Anh ơi, anh trốn qua một bên!”

Trên cổ tay cô bé có sợi dây đỏ nên bé không sợ đánh lộn.

Nhưng Tô Tử Tích thì không được, cậu không có gì bảo vệ, nếu chẳng may bị quỷ tóm lấy thì phiền phức lắm.

Quỷ xảo quyệt dường như cũng ý thức được điều này, khi Túc Bảo chuẩn bị dán lá bùa lên trán Tô Tử Tích, nó lập tức nhào tới!!!

Tô Tử Tích: “Mẹ kiếp!!”

Sao lại là cậu!

“Túc Bảo... Đồng tử Tô Tử Tích co lại.

Một giây sau, cậu trôn thấy tia sáng đỏ lóe lên, nam quỷ bị đánh bay ra ngoài!

Tô Tử Tích: “II”

Cô em gái phiền phức của cậu lợi hại vậy ư???