Tập đoàn Phó Thị.
Vì dính virus mà công ty gần như rơi vào tình trạng tạm dừng cho tới trưa.
Phó Vỉ Trữ vẫn luôn ở lại bộ phận kỹ thuật, cứ cách một hồi lại mắng chửi một trận.
“Phó đổng sự.” Giọng của Lâm Thành vang lên bên tai cô ta.
Nghe vậy, Phó Vỉ Trữ vội vàng điều chỉnh nét mặt của mình, đưa mắt nhìn người đi vào cửa mà chào hỏi: “Cha, sao cha lại tới đây?”
Trên gương mặt hình chữ Quốc của Phó Hoành Tín đầy vẻ nghiêm túc: “Thế nào? Bây giờ còn chưa xử lý xong con virus kia?”
Người phụ trách bộ phận kỹ thuật bị Phó Vi Trữ mắng tới trưa, lúc này trên đầu đã đầy mồ hôi lạnh, anh ta cúi đầu khom lưng xin lỗi: “Phó đổng sự, chúng tôi thật sự đã cố hết sức, nhưng con virus này quá lợi hại, mỗi lần chúng tôi sắp phá giải được thì nó lại xuất hiện vấn đề mới, quả thực như vòng lặp vô hạn…”
“Nói cách khác các người đã hết cách?” Phó Hoành Tín chau mày gặn hỏi.
Người phụ trách chột dạ khẽ gật đầu.
“Ăn hạỉ!” Phó Hoành Tín giận dữ mắng mỏ một tỉêhg, sau đó quay lại nhìn con gái: “Nếu vậy thì chỉ có thể mau chóng liên lạc với phía Bạc Thâm, xem họ có cách nào không.1′
Lệ Thị có rất nhiều nhân tài cao cấp, còn là công ty hàng đầu toàn cầu trong lĩnh vực hệ thống internet, hơn nữa họ còn có một thiên tài IT đứng thứ hai thế giới.
Nếu cả họ cũng không giải quyết được phiền phức hiện giờ của Phó Thị thì thật sự không còn cách nào khác.
“Không được!” Phó Vỉ Trữ lập tức lên tiếng phản đối.
Nói xong, cô ta nhìn những hình ảnh trên màn hình máy tính với vẻ mặt khó chịu.
Nếu tìm người của Lệ Thị đến giải quyết thì Lệ Bạc Thâm nhất định sẽ nhìn thấy những thứ này.
Đến lúc đó, mặt mũi của cô ta biết để ở chỗ nào…
Phó Hoành Tín lạnh giọng răn dạy: “Con biết mất mặt mà còn trêu chọc những người không rõ lai lịch ở bên ngoài, còn bị người ta trả thù! Nếu không giải quyết được thì con biết
công ty sẽ tổn thất bao lớn không? Là mặt mũi con quan trọng hay là công ty quan trọng!1′
Phó Vi Trữ khó chịu cắn chặt môi dưới, cuối cùng không kiên trì nữa.
Phó Hoành Tín trừng cò ta một cái rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Lệ Bạc Thâm, nhờ hắn phái một người tới giúp ông ta giải quyết phiền phức.
Đầu bên kia, Lệ Bạc Thâm biết được tin này thì chỉ kêu Lộ Khiêm đến bộ phận kỹ thuật tùy tiện phái một người đến Phó Thị.
So với các nhân viên Phó Thị thì rõ ràng người được Lệ Bạc Thâm phái tới lợi hại hơn rất nhiều.
Người kia chỉ nhìn thoáng qua con virus mà đám người này xử lý tới trưa vẫn không được rồi bắt đầu gõ bàn phím.
Người trong nghề dều nhìn ra con virus này đã có xu thế bị phá giải dưới thao tác của anh ta.
Cùng lúc đó, sau khỉ xác nhận hai đứa nhóc không có vấn đề gì, Giang Nguyên Nguyên trở về phòng sách.
Triều Triều cũng ôm lấy máy tính xem xét thị trường chứng khoán.
Nhìn một lát thì trên màn hình của cậu bé đột nhiên nhảy ra một đoạn code.
“Mộ Mộ, em xem nè!” Triều Triều lập tức gọi Mộ Mộ tới.
Nhìn thấy đoạn code chớp nháy trên màn hình, đôi mắt Mộ Mộ hơi sáng lên.
Đây là c hương trình cậu bé đã thiết lập sẵn, nếu có người phá giải đến dữ liệu trung tâm của virus thì màn hình này sẽ tự động bắn ra.
Cậu bé còn tưởng rằng con virus này sẽ không bị phá giải trong hôm nay nữa chứ!
Mộ Mộ cười rất hăng hái: “Bị phá giải.”
Nghe vậy, Triều Triều kỳ quái liếc nhìn em trai: ‘Vậy sao em lại cười vui như thế?”
Mộ Mộ từ chối cho ý kiến mà gật đầu:
“Người kia thật sự rất lợi hại, đánh với anh ta rất thú vị. Nhưng em có thể khẳng định anh ta không phải người của Phó Thị, anh ta mạnh hơn đám vò dụnq kia nhiều!”