Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 70: Cái giá phải trả khi bắt nạt mẹ




“Người bắt nạt mẹ nhất định sẽ phải trả giá!” Triều Triều cười lạnh một tiếng.

Mộ Mộ gật đầu thật mạnh, ngón tay lại gõ lướt như bay trên bàn phím.

Thấy vậy, Triều Triều có chút khó hiểu: “Em đang làm gì vậy?”

Mộ Mộ hào hứng nói: “Kỹ thuật viên của bọn họ thật sự quá vô dụng, virus của em đơn giản như vậy mà họ còn chưa xử lý được, đã vậy để em tăng thêm độ khó một chút, làm người phụ nữ xấu xa kia tức chết luôn!”

Nghe vậy, Triều Triều cũng gật đầu tán thành: “Làm bọn họ không thề xử lý được thì càng tốt, làm nhiều người hơn nữa đến xem trò cười của bà ta, để xem đến lúc đó bà ta có dám bắt nạt mẹ mình nữa không!”

Hai đứa nhỏ lại tập trung hết tỉnh thần vào laptop.

Đột nhiên, trước cửa lạỉ vang lên tiếng bước chân.

Triều Triều nhạy bén vừa nghe thấy tỉếng động bên ngoài thì lập tức nhắc nhở Mộ Mộ.

Mộ Mộ vội vã hoàn thành hết dòng code cuối cùng rồi nhét laptop vào tay anh trai.

Lúc Giang Nguyễn Nguyễn bước vào cửa đã nhìn thấy Triều Triều đang cầm laptop trên tay, còn Mộ Mộ thì nằm bên cạnh tò mò nhìn.

“Không phải các con không thoải mái sao? Tại sao không nghỉ ngơi cho tốt đỉ mà còn lấy laptop ra xem nữa?” Đôi mày của Giang Nguyễn Nguyên khẽ cau lại.

Vừa nói, cô vừa ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhỏ: “Lại đây, để mẹ kiểm tra cho hai con nào.

Nghe vậy, trái tỉm hai đứa nhóc lập tức thắt lại.

Mẹ lợi hại như vậy, nếu để mẹ kiểm tra chắc chắn sẽ bị lộ! Đến lúc đó chuyện họ đang làm cũng không giấu được nữa!

Giang Nguyên Nguyễn vươn tay định nắm lấy cổ tay Mộ Mộ, nhưng cậu bé đã vội vàng né đi

“Làm sao vậy?” Giang Nguyên Nguyễn khó hiểu nhìn cậu.

Mộ Mộ cảnh giác ôm lấy tay mình, cậu bé thật sự không biết nên phản ứng thế nào nên đã đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Triều Triều.

Triều Triều bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu tự nhiên duỗi tay về phía Giang Nguyên Nguyễn: “Mẹ, thật ra sau khi con uống thuốc xong đã thấy đỡ hơn rồi, nhưng nếu mẹ lo lắng thì có thể kiểm tra lại một chút.”

Lực chú ý của Giang Nguyễn Nguyên lại bị cậu thu hút đi, nắm lâỳ cổ tay của cậu kiểm tra một chút, sau khi chắc chắn không có gì bất thường thì cô lại đưa ánh nhìn về phía Mộ Mộ.

Cô nhớ vừa rồi triệu chứng của Mộ Mộ nghiêm trọng hơn anh trai.

Mộ Mộ đã thấy biện pháp của anh trai hiệu quả cho nên cậu lại cười hì hì tiến đến chỗ mẹ: “Mẹ ơi, con cũng đỡ hơn nhiều rồi, thuốc mẹ cho rất hiệu nghiệm! Mẹ là bác sĩ giỏi nhất thế giới! Con và anh hai thật sự rất ngưỡng mộ mẹ! Bọn con thích mẹ nhất trên đời.”

Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười lắc đầu, sau khỉ kiểm tra xong thì phát hiện cả hai đứa nhỏ đều không sao cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm, có điều lúc này cô lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Nhưng mà con thật sự vẫn còn hơi khó chịu.” Mộ Mộ nghiêm túc nói.

Nghe vậy trái tim Giang Nguyễn Nguyên lại căng thẳng hơn, đưa ánh mắt lo lắng nhìn cậu

nhóc.

Không ngờ kế tiếp lại nghe giọng nói ngọt ngào của cậu bé vang lên: “Mẹ phải ôm con một cái mới đỡ hơn được.”

Vừa dứt lời, cả cơ thể mềm mại núc ních của cậu nhóc lập tức nhào vào lòng cô.

Giang Nguyễn Nguyên mỉm cười ôm đứa nhỏ vào lòng, chút nghi ngờ trong lòng cũng biến mất. Vừa ôm lấy cậu nhóc, cô vừa nhìn vào màn hình laptop: “Triều Triều, con đang làm gì đó?”

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Kỹ thuật

máy tính của Mộ Mộ cũng rất tốt, cả hai con đêu giỏi hết, mẹ yêu các con rất nhiều đó!”

Nói xong, cô mỉm cười hôn lên trán hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ cũnq mỉm cười thỏa mãn.