Chương 33: Phó Vi Trữ làm chỗ dựa cho họ
Nghe Giang Nguyễn Nguyễn nói thế, hai anh em Tân Vũ Trì và Tân Vũ Phỉ lập tức biến sắc.
“Cô nói bậy bạ gì vậy!” Tân Vũ Phỉ tức giận trừng Giang Nguyễn Nguyễn: “Rốt cục cô có thể trị không? Không trị được cứ việc nói thẳng, đừng đứng đáy nguyền rủa ông nội tôi!”
Giang Nguyên Nguyên lạnh mặt đối diện với cô ta: “Tôi nói như vậy đã rất khách sáo, vì không kịp thời trị liệu trong thời gian dài, hiện tại các chức năng trong cò thể ông nội cô đã bắt đầu thoái hóa, sức dề kháng cũng suy giảm rất nhanh.
Theo lý thuyết, trong tình trạng này, đáng lẽ bệnh nhân phải kịp thời điều dưỡng cơ thể, nhưng đội chữa bệnh các người mời tới lại không để ý tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, trắng trợn dùng thuốc, đây căn bản không phải chữa bệnh, mà là đang đốt cháy tuổi thọ của ông ấy!”
Y sĩ trưởng cầm đầu trong đội chữa bệnh lập tức không vui, tiến lên đứng bên cạnh họ, rất hiên ngang mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: ‘Vị tiểu thư này, cô không hiểu rõ tình tình thì làm
phiền đừng nhận xét bậy bạ. Tình trạng trước đó của ông cụ Tần rất nghiêm trọng, nếu không phải chúng tôi kịp thời cho ông ấy dùng thuốc thì ông căn bản không chịu được tới bây giờ! Xỉn cô đừng chất vấn sự chuyên nghiệp của chúng tôi! Hơn nữa chúng tôi là do Phó tiểu thư mời tới, sao lại hại cụ được?”
Giang Nguyễn Nguyên nhạy bén nhận ra người chủ mà ông ta nhắc đến – Phó tiểu thư, Phó Vi Trữ?
Không ngờ đội chữa bệnh này là do Phó Vỉ Trữ mời tới, không biết cô ta tìm được nhóm người này từ chỗ nào mà aỉ cũng chỉ có cái mã bề ngoài, thế mà rất tự tin huênh hoang.
Nghĩ là có Phó Vỉ Trữ làm chỗ dựa thì cô sợ sao?
Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh, trực tiếp đáp trả: “Chuyên nghiệp? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi thật sự không nhìn ra tính chuyên nghiệp của các vị ở đâu. Nếu các vị có chút chuyên nghiệp thì đã không trị bệnh nhân thành như vậy!”
Y sĩ kia cứng họng, nghĩ đến dáng vẻ dầu hết đèn tắt bây giờ của ông cụ Tần, ông ta cau mày, không nói ra được câu nào.
Tần Vũ Phỉ thây y sĩ trưởng đứng ngơ ra thì
hơi biến sắc, tiến lên phía trước nói: “Miệng lưỡi của cô ghê gớm lắm, nói vậy chắc cô nắm chắc trị hết cho ông nội của tôi đúng không? Nếu không được thì làm phiền đừng nói nhảm được chứ?
Những năm qua chị Vi Trữ đã giới thiệu không ít bác sĩ tốt để trị cho ông nội tôi, anh Bạc Thâm cũng hao tâm phí sức. Kết quả cố gắng của họ đều là vô ích như cô nói hay sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy hắn mặt không cảm xúc thì lập tức dời mắt đi, thản nhiên nói: “Tôi nói sự thật thôi, có phải là vô ích không thì tôi nói không tính, sự thật bày ở trước mắt, mọi người dều hiểu rõ trong lòng.”
liệu, được chú? Dù sao cô cũng nói tình trạng hiện tại của ông nội tôi không thể kéo dài nữa.”
Tần Vũ Trì cảnh cáo em mình xong thì thành khẩn nhìn về phía Giang Nguyên Nguyên.
Tần Vũ Phỉ đứng bên cạnh chanh chua nói: “Đúng vậy, không phải cô rất giỏi sao? Làm phiền mau trị liệu đi, tôi cũng rất hiếu kì cô có mấy phần bản lĩnh.”
Giang Nguyên Nguyên coi như không nghe cô ta khiêu khích, quay người lại đỉ đến giường bệnh rồi nói với họ: “Hiện tại tôi muốn bắt đầu trị liệu, làm phiền cởi quần của ông cụ ra giúp tôi.”