Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 32: Chỉ còn một hơi thở cuối cùng




Chương 32 Chỉ còn một hơi thở cuối cùng

Chứng kiến lời thề chân thành của cô, Tần Vũ Trì có chút cảm động nhưng anh ta vẫn quay lại nhìn Lệ Bạc Thâm.

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn người phụ nữ nghiêm túc ở đầu bên kia, không nóí một lời.

Thấy vậy, Tần Vũ Trì gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: ‘Vậy làm phiền bác sĩ Giang đi cùng với tôi.”

Giang Nguyễn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cố hết sức phớt lờ ánh mắt của người đàn ông. Cô đứng dậy đi theo Tân Vũ Trì, đi ngang qua Lệ Bạc Thâm.

Nhìn thấy anh trai mình dẫn người phụ nữ trẻ này lên lầu, Tân Vũ Phi vẫn cảm thấy không yên tâm, vội đỉ theo bọn họ.

Bóng dáng ba người biến mất ở góc cầu thang.

Khỉ Tiểu Tinh Tinh thấy dì xỉnh đẹp rời đi, cô bé miễn cưỡng kéo cổ áo của ba, hy vọng ba sẽ đi cùng mình.

Lệ Bạc Thâm rời mắt khỏi góc cầu thang, hắn cụp mắt nhìn cô bé đang kéo mình, mím môi đi lên Lâu.

Đi đến cửa phòng, Giang Nguyễn Nguyên nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện khiến cho trái tim của cô thắt lại.

“Đến rồi.”

Tần Vũ Trì trầm giọng nói.

Giang Nguyễn Nguyên lập tức thu hồi suy nghĩ, ép bản thân bình tĩnh lại và đỉ theo anh ta vào phòng.

Vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Giang Nguyên Nguyên nhìn quanh, cô chỉ thấy giữa phòng có một chiếc giường lớn, bên cạnh giường có mấy người mặc quần áo trắng. Có vẻ như đó là đội y tế được chuẩn bị đặc biệt cho ông cụ.

Căn phòng này chắc hẳn là phòng bệnh được bố trí riêng cho ông cụ Tần.

Như bên ngoài nói, nhà họ Tần rất coi trọng bệnh tình của ông cụ Tần.

Tân Vũ Trì đưa cô đến bên cạnh giường của ông cụ: “Bác sĩ Giang, mời cô.”

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, cúi đầu nhìn người nằm trên giường bệnh.

Ông cụ Tần yếu ớt nằm trên giường bệnh,

người gầy trơ xương, hai má hóp lại. Trông dáng vẻ của ông cụ như ngọn đèn cạn dầu!

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Giang Nguyễn Nguyễn trở nên nghiêm túc hẳn lên, lông mày nhíu chặt.

Quả thực tình hình của ông cụ Tan nghiêm trọng như cố Vân Xuyên đã nói.

Cô không dám chậm trễ thêm nữa. Sau khi quan sát xong, cô lập tức nắm lấy cổ tay của ông cụ và cẩn thận bắt mạch.

Nhìn thấy hành động của cô, Tân Vũ Trì sững sờ.

Nhìn tư thế của người phụ nữ, anh ta không ngờ cô lại là một bác sĩ Trung y. Hơn nữa, đối với tình hình của ông cụ, cô chỉ đang chan mạch mà thôi.

Có điều trong khoảng thời gian này, bọn họ đã mời rất nhiều danh y từ Trung y đến Tây y để chữa bệnh cho ông cụ. Vì thế, anh ta cũng được chứng kiến rất nhiều kỹ thuật chữa bệnh khác nhau.

Khi nhìn thấy hành động của Giang Nguyễn Nguyên, anh ta cũng chỉ ngạc nhiên mà không nói gì.

Giang Nguyễn Nguyễn ngồi bên giường

bệnh, một tay nắm lấy tay của ông cụ còn một tay nắm lấy cổ tay của ông cụ. Cô hoàn toàn tập trung theo dõỉ mạch đập của ông cụ.

“Bác sĩ Giang, có kết quả rồi sao? Bệnh tình của ông nội tôi thế nào rồi? Cô có phương pháp chữa trị nào không?”

Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Trì thấy bác sĩ điều trị cho ông cụ có phản ứng như vậy, trong mắt anh ta có chút hy vọng.

Giang Nguyễn Nguyên cau mày, giọng điệu chất vấn: “Tình trạng của ông cụ nghiêm trọng như vậy, tại sao mọi người lại không đưa ông cụ

đến bệnh viện? Tại sao ông cụ sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn còn để nqười ở nhà?”