Giang Nguyễn Nguyễn vừa tan tầm liền nghe thấy nhân viên trong sở nghiên cứu bàn tán về hôn sự của Lệ Bạc Thâm và Phó Vị Trữ.
"Lệ tổng thật là chu đáo, đêm qua chăm sóc vị hôn thê suốt đêm, nếu là bạn trai tôi cũng chưa chắc làm được đâu."
"Mấu chốt là dáng dấp người ta đẹp trai, còn có tiền, tôi thấy vị hôn thê cũng rất dễ nhìn, hơi giống bác sĩ Giang của chúng ta, nhất định là đại mỹ nhân!"
Một đám nghiên cứu viên tan tầm vừa đi vừa nghị luận, nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn còn không quên chào hỏi cô: “Tạm biệt bác sĩ Giang."
Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp lại từng người. Nhưng nghe nội dung bọn họ nghị luận, cô cảm thấy rất kỳ quái. Tối hôm qua Lệ Bạc Thâm chăm sóc vị hôn thê suốt đêm?
Nhưng đêm qua rõ ràng Lệ Bạc Thâm luôn ở bên cô, gặp mặt Phó Vi Trữ từ khi nào?
Ngay khi cô cảm thấy kỳ quái, Cố Vân Xuyên tới từ phía sau chạy: “Tối hôm nay cô có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?"
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức tỉnh táo lại, áy náy cười cười với anh ta: “Tôi còn phải đi đón con, chỉ sợ không được, hôm nào đi, khi dự án chấm dứt tôi mời mọi người ăn cơm."
Nghe vậy, đáy mắt Cố Vân Xuyên xẹt qua một chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà trò chuyện về dự án rồi đi ra khỏi sở nghiên cứu với cô.
Bởi vì không lái xe tới, Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đứng ở ven đường đón xe.
Xe của Cố Vân Xuyên chậm rãi dừng lại ở trước mặt cô: “Cô không lái xe tới à”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.
"Đi đâu? Tôi đưa cô đi, dù sao buổi tối tôi cũng không có việc gì, lúc này không dễ đón xe." Cố Vân Xuyên cười rất ôn hoa.
Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, liếc nhìn thời gian, quả thật đã tới lúc bọn nhỏ tan học, thế là cô không nhún nhường nữa mà mở cửa xe ra ngồi xuống.
Vừa ngồi lên xe, Lục Thanh Hồng lại gọi điện thoại đến, quan tâm tiến triển của bộ môn.
Giang Nguyễn Nguyễn lời ít mà ý nhiều giới thiệu một hồi cho ông.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn cất điện thoại thì một bảng tin đột nhiên bắn ra.
Tiêu đề rõ ràng là "Lệ tổng đêm khuya đưa vị hôn thê chạy chữa, làm bạn cả đêm'.
Nhìn thấy nội dung tiêu đề, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi nghĩ đến tình hình đêm qua, lại nghĩ tới lời bàn tán vừa rồi của các nhân viên, cô thần xui quỷ khiến mở ra bảng tin đó.
Sau khi mở ra, hai tấm hình mơ hồ đập vào mi mắt.
Trong nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, thậm chí không cần mở ra cũng có thể nhìn ra người phụ nữ trong hình chính là mình.
'Tấm hình đầu tiên, lúc ấy cô đang sốt mê mang, chắc là chụp được khi Lệ Bạc Thâm ôm cô từ trong xe đến bệnh viện.
Cũng may ảnh chụp rất mơ hồ, nếu không phải người rất thân cận thì sẽ không phát hiện người phụ nữ trong ảnh là cô.
Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày kéo xuống phía dưới, chỉ mong không như cô đã nghĩ.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn một lát, xác nhận không ai phát hiện người phụ nữ đó không phải Phó Vi Trữ thì tâm tình phức tạp cất điện thoại di.
Căn cứ vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không tính làm sáng tỏ cái gì, nhưng lại cảm thấy hiểu lầm này khá buồn cười.