Ba người thương lượng hồi lâu, cảm thấy chuyện này vẫn phải tìm Tống Viện để giải quyết.
Dù sao Tống Viện là người ủng hộ Phó Vi Trữ bước vào Lệ gia nhất, Lệ Bạc 'Thâm ít nhiều gì cũng sẽ nghe lời nói của bà ta.
Nghĩ như vậy, Trịnh Lâm trực tiếp hẹn Tống Viện đi ra gặp mặt.
"Vi Trữ cũng đến à? Có gì muốn ăn không, hôm nay dì mời." Tống Viện không nhìn ra sự khác thường của hai người mà cười ngồi xuống đối diện họ.
Phó Vi Trữ cười rất miễn cưỡng: “Cám ơn dì, nhưng hôm nay con không có khẩu vị."
Nói xong, cô ta buồn bực cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay không ngừng xoắn xít.
Thấy dáng vẻ của cô ta, Tống Viện thân thiết hỏi: “Tâm tình không tốt à con? Làm sao vậy?”
Phó Vi Trữ mím môi lắc lắc đầu.
Tống Viện không hiểu nhìn về phía Trịnh Lâm.
Trịnh Lâm cười cũng rất miễn cưỡng, lấy điện thoại ra mở Weibo lên, lần này không cần bà ta cố ý tìm tòi thì đã thấy được đề tài kia trên bảng hotsearch, bà ta
trực tiếp mở ra đưa tới trước mặt Tống Viện: “Bà xem bài đăng này đi."
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Tống Viện cảm thấy hơi căng thẳng nên vươn tay nhận lấy.
Nhìn thấy nội dung trên bài đăng, trên mặt bà ta lộ ra ý cười: “Tôi đã nói hai đứa bọn nó mới là một đôi, sau khi kết hôn Bạc Thâm nhất định sẽ tốt với Vi Trữ
hơn."
Lại nhìn thấy sắc mặt của hai người đối diện, Tống Viện cảm thấy hơi kỳ quái, rồi lại không nghĩ ra nguyên cớ gì.
Quả nhiên, Tống Viện căn bản không nhận ra người phụ nữ trong hình căn bản không phải Phó Vi Trữ.
Trịnh Lâm cố nén sự không vui dưới đáy lòng, liếc nhìn đứa con gái bên cạnh rồi khó xử đáp: "Nhưng... Hôm qua Vi Trữ không sinh bệnh, nó ở trong nhà suốt."
Nghe thế, nụ cười trên mặt Tống Viện dần dần tắt đi.
Ngày hôm qua Phó Vi Trữ ở nhà, nói cách khác người phụ nữ trong hình căn bản không phải cô ta.
Vậy còn có thể là ai? Tống Viện nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp, trong lòng đã có suy đoán.
Không biết có phải do suy đoán đó không mà bà ta cảm thấy người phụ nữ trong hình càng ngày càng giống Giang Nguyễn Nguyễn.
Trịnh Lâm miễn cưỡng lộ ra ý cười, bày ra dáng vẻ thông cảm mà nói: “Tôi chỉ sợ có hiểu lầm gì nên muốn hỏi thử, Bạc Thâm có... em họ hay gì không, nếu không thì thật không thể nói nổi."
Nói đến đây, rốt cục Phó Vi Trữ cũng ngẩng đầu lên, vừa tủi thân vừa mong đợi chờ Tống Viện trả lời.
Nhìn thấy con dâu tương lai mình mong muốn chịu tủi nhục như vậy, nhìn lại tấm hình con trai mình ôm người phụ nữ khác, Tống Viện cảm thấy rất áy náy, còn chuyện người phụ nữ trong hình là ai thì bà ta lại không đành lòng để cho cô ta biết.
Sau một lúc lâu, Tống Viện mới chậm rãi mở miệng: “Mặc kệ như thế nào thì hôn sự đã truyền ra ngoài, hiện tại lại có tin tức này là do nhà chúng tôi không đúng, Vi Trữ, con yên tâm, dì nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với Bạc Thâm, về sau sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa!"
Ánh mắt Phó Vi Trữ tối sầm xuống, lúng túng gật đầu.
Đều không ngoại lệ là khen Lệ Bạc Thâm tốt với người phụ nữ kia bao nhiêu, hai người bọn họ xứng đến mức nào.
Nhìn thấy bình luận ngày một tăng nhiều, Phó Vi Trữ dùng sức nhấn khóa màn hình, điện thoại lập tức tối xuống.
Một lát sau, một tiếng va chạm nặng nề vang lên trong phòng ngủ.
Cái điện thoại vốn nằm trong tay Phó Vi Trữ đã nằm dưới đất, màn hình hiện đầy vết nứt.