Uống cháo xong, Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn thời gian, cảm thấy hiện tại đến sở nghiên cứu thì vẫn còn kịp.
"Tôi đã bớt nóng rồi, thím Lý, làm phiền bà làm thủ tục xuất viện giúp tôi, tôi còn có công việc phải làm."
Bởi vì làm phẫu thuật cho trưởng bối của Mặc Lâm Thâm nên tiến độ ở sở nghiên cứu đã hơi trễ.
Giang Nguyễn Nguyễn không muốn vì mình mà làm tiến độ nghiên cứu bị thụt lùi.
thím Lý hơi do dự: “Tiểu thư, cô nên nằm viện quan sát thêm một ngày đi, trong khoảng thời gian này cô quá bận rộn, tôi thấy hết cả, hôm qua lại đột nhiên phát sốt, nhất định là vì mệt nhọc quá độ, hiện tại vừa hết sốt lại vội vàng đi làm việc, tôi sợ sức khỏe của cô sẽ không chịu nổi."
Bà đến nhà Giang Nguyễn Nguyễn làm việc không lâu, nhưng trong khoảng thời gian này bà đã thấy rõ cường độ làm việc của Giang Nguyễn Nguyễn.
Nếu không phải hôm qua sinh bệnh thì bà còn hoài nghỉ thân thể của cô làm bằng sắt, mỗi ngày quay như con vụ, về đến nhà còn phải chăm sóc bọn nhỏ mà vẫn không thấy cô than mệt một tiếng.
Trong khoảng thời gian ở chung này, thím Lý cũng thật sự coi bọn họ là người nhà, lại đau lòng Giang Nguyễn Nguyễn một mình mang theo hai đứa con trai.
Trơ mắt thấy cô sinh bệnh như nhìn thấy con mình vậy, bà muốn thật cẩn thận.
Giang Nguyễn Nguyễn không để ý lắm mà vén chăn lên muốn xuống giường: “Không có gì, tôi đã quen rồi, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn."
Nghe thế, ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh tối sầm xuống.
Hắn nhớ rõ lý lịch vĩ đại của người phụ nữ này, sáu năm ngắn ngủn có thể làm được đến mức này, rốt cuộc cô đã sống như thế nào ở nước ngoài?
thím Lý còn chưa yên tâm, dù sao hôm qua bác sĩ nói thế nào thì bà cũng không chính tai nghe được, càng không biết rốt cuộc sức khoẻ của Giang
Nguyễn Nguyễn như thế nào.
Bà do dự một lát, nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đã ngồi dậy khỏi giường, thím Lý xin giúp đỡ mà nhìn về phía người đàn ông một bên.
Không biết vì sao bà lại cảm thấy có lẽ Giang Nguyễn Nguyễn sẽ nghe lời nói của hắn.
Lệ Bạc Thâm cau mày càng chặt, bước đến bên giường bệnh rồi nhìn thẳng vào người phụ nữ trên giường: “Hôm qua bác sĩ nói nếu muốn xuất viện thì phải
kiểm tra lại."
Nói xong, hẳn quay đầu nhìn thím Lý một cái rồi bảo: "Đi gọi bác sĩ tới xem thử”
thím Lý nhẹ nhàng thở ra, lập tức vội vàng xoay người đi ra ngoài kêu bác sĩ lại đây.
Giang Nguyễn Nguyễn không tán thành mà nhíu mày: “Không cần, tôi biết tình hình sức khoẻ của mình mà."
Bản thân cô là bác sĩ, cũng biết tính nghiêm trọng của bệnh tình.
Cô chỉ phát sốt thôi, hiện tại đã bớt nóng, hoàn toàn có thể xuất viện.
Tiếng nói vừa dứt thì câu nói chất vấn của người đàn ông đã vang lên bên †ai: “Nếu cô biết thì tại sao lại bệnh đến nằm trong nhà không xuống giường được?"
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn hơi cứng lại.
Lệ Bạc Thâm gật đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn một cái.
Đối diện với tầm mắt của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy chột dạ nên rũ xuống mắt xuống mà nói: “Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý."
Bác sĩ lại dặn dò một vài điều cần chú ý rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận Giang Nguyễn Nguyễn đã không sao, thím Lý mới yên lòng mà làm thủ tục xuất viện.