"Mẹ thế nào rồi mẹ? Hết sốt chưa ạ?" Triều Triều và Mộ Mộ chạy đến bên giường, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết.
Giang Nguyễn Nguyễn cười gật gật đầu: “Ừ, đã dỡ hơn nhiều rồi." Hai đứa nhỏ vẫn chưa yên tâm, vươn tay muốn sờ trán của cô.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn phối hợp cúi người để hai đứa nhỏ sờ trán mình.
Cô muốn đứng dậy thì nhìn thấy Tiểu Tỉnh Tinh đang đứng sau lưng Triều Triều và Mộ Mộ
, cô bé cắn miệng, ánh mắt ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
So với Triều Triều và Mộ Mộ thì cô bé có vẻ nhát hơn nhiều.
Tim Giang Nguyễn Nguyễn nhữn ra, cười nói với cô bé: "Tinh Tinh muốn lại đây xác nhận thử không?"
Tiểu Tinh Tinh sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, buông tay của thím Lý ra rồi bước nhanh tới.
Giang Nguyễn Nguyễn cúi người, nhìn thấy cô bé vươn tay thì lại duỗi tay cầm lấy tay cô bé rồi đặt lên trán mình dò xét. Một lát sau, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi thu tay về, vẻ lo lắng trên mặt cũng phai
nhạt không ít.
"Thật có lỗi, dọa các con sợ rồi đúng không?" Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn sốt ruột của bọn nhỏ hôm qua khi mình đến bệnh viện, Giang Nguyễn Nguyễn áy náy sờ sờ đầu họ.
Mộ Mộ không chút do dự gật đầu: “Con với anh hai sẽ ngoan ngoãn nghe lời, về sau mẹ đừng mệt như vậy nữa được không?"
Triều Triều cũng xị khuôn mặt nhỏ nhắn, mặc dù không nói chuyện, nhưng hiển nhiên thái độ cũng tương tự như em trai.
Giang Nguyễn Nguyễn âm ừ cười đáp ứng: “Được rồi, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho mình."
thím Lý mang theo một cái hộp giữ ấm đặt ở tủ đầu giường: “Buổi sáng cô còn chưa ăn gì đúng không? Tôi có mang chút thức ăn cho mọi người, mau tới ăn đi."
Nói xong, bà lấy ra hai cái bát rồi múc bát cháo cho hai người, lại lấy món ăn ra để ở một bên.
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu nói cảm ơn: “Làm phiền thím."
Lệ Bạc Thâm không có khẩu vị, nhưng thím Lý đã múc rồi nên hắn chỉ có thể đáp ứng.
Hai người cùng vươn tay, hai cái bát đặt quá gần nên tay họ không thể khỏi quẹt qua nhau.
Tay Giang Nguyễn Nguyễn hơi cứng lại, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đối diện với tâm mắt sâu thẳm của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức tỉnh táo lại, cố đè nén khác thường trong lòng, bưng cái bát lên làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng nói thím Lý lại vang lên: “Đêm qua đã làm phiền Lệ tổng đã chăm sóc tiểu thư cả đêm."
Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt gật đầu: “Không có gì."
Đêm qua nhìn thấy hình thức ở chung của hai người, bà còn tưởng
Triều Triều đứng bên cạnh nghe thím Lý nhắc tới hắn chăm sóc mẹ cả đêm thì mím môi lại, xoay người lại ở bên giường nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, xa cách lại lễ phép cúi mình cảm ơn hắn: “Cảm ơn chú đã chăm sóc mẹ con ạ."
Suy nghĩ của cậu và Giang Nguyễn Nguyễn là giống nhau, nếu người đàn ông này đã làm mẹ thất vọng lần nữa, vậy bọn họ nên phân rõ giới hạn với hắn, nhưng lần này hắn quả thật đã giúp mẹ nên cậu cũng phải nói lời cảm ơn.
Mộ Mộ cũng vội vàng cúi đầu theo. Nhìn thấy thái độ xa cách của hai đứa nhỏ, Lệ Bạc Thâm cau mày rồi trầm mặc gật gật đầu coi như đáp lại.