Trong phòng không có ai, Lệ Bạc Thâm đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Trong nhất thời, trong phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh một vòng, không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm, cô bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
"Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!"
Một giây sau, cô đã bị hẳn không tốn chút sức mà đặt ở góc tường. Thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau.
Hơi thở nóng hổi của hắn phà lên bên tai cô, Giang Nguyễn Nguyễn đang giãy giụa lập tức dừng lại, dựa vào tường, cứng đờ cả người, thậm chí còn vô thức thở chậm lại.
Ở khoảng cách này, chỉ cần cô thở hơi mạnh một chút là sẽ chạm vào người trước mặt.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, Giang Nguyễn Nguyễn căn chặt răng, đầu óc rối loạn.
Mặc kệ đã trôi qua bao lâu, áp lực mà người đàn ông này mang đến cho cô vẫn mãnh liệt như vậy.
Chỉ là... Quan hệ của hắn sớm đã thay đổi.
Giang Nguyễn Nguyễn dùng sức bấu vào lòng bàn tay, ép mình tỉnh táo lại.
Họ đã ly hôn! Giờ cô và Lệ Bạc Thâm không có quan hệ gì cả! Họ đã là người của hai thế giới!
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt mở miệng: “Lệ Bạc Thâm, anh thả tôi ra, có gì muốn nói thì nói đàng hoàng là được."
Nghe ngữ điệu lạnh nhạt của cô, Lệ Bạc Thâm giật mình, một lát sau, hẳn lui lại nửa bước, nhưng vẫn không buông trói buộc.
Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt càng thản nhiên.
"Cô không có gì muốn nói với tôi?" Lệ Bạc Thâm thấy được sự thay đổi trên nét mặt của cô thì hơi nheo mắt lại.
Có lẽ đã nghĩ thoáng, Giang Nguyễn Nguyễn nghe thế lại cảm thấy không còn gợn sóng gì, cô xa cách nói: "Lệ tổng, chúng ta đã ly hôn sáu năm, hình như tôi... Không có gì để nói với anh cả."
Tiếng nói vừa dứt, căm của Giang Nguyễn Nguyễn lập tức bị Lệ Bạc Thâm dùng sức nắm lấy. Cô bị ép giương mắt đối mặt với người đàn ông này.
"Cô gọi tôi là gì?" Lửa giận trong mắt Lệ Bạc Thâm như muốn dâng trào.
Giang Nguyễn Nguyễn cố nén đau đơn mà dời mắt đi, không tiếp tục mở miệng.
Thấy được dáng vẻ trầm mặc của cô, Lệ Bạc Thâm giận không nhịn được nữa.
Lệ tổng? Xưng hô này thật lạnh nhạt! Cũng đúng, sáu năm!
Không phải người phụ nữ này vẫn luôn nhẫn tâm độc ác như vậy sao?
Ác đến cả con gái ruột cũng bỏ xuống không cần, mỗi người một ngải
Không ai nhẫn tâm hơn cô ta!
"Giang Nguyễn Nguyễn, giả làm người xa lạ trước mặt tôi cái gì?" Lệ Bạc Thâm càng siết chặt tay hơn.
Giang Nguyễn Nguyễn bị đau, nhíu chặt mày lại nhìn thẳng vào mắt hẳn, trong mắt tràn đầy kháng cự.
Lệ Bạc Thâm châm chọc nhếch khóe môi lên: “Lúc trước. người luôn mồm hô hào nói thích tôi, yêu tôi không phải cô sao? Hiện tại giả làm người xa lạ? Cô quên đã làm gì tôi sao? Cô quên, nhưng tôi không quên!"
Không ngờ hắn lại chính miệng nhắc đến chuyện sáu năm trước, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ mấy giây.
Sao cô lại quên chuyện đêm hôm đó?
Đêm đó cô tới gần hẳn như một loại hiến tế, chỉ vì chút vuốt ve an ủi kia.
Lệ Bạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại.
Đêm đó hắn thật sự không có ý thức, cũng không nhớ tình huống cụ thể thế nào, nhưng giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn có thể chọc giận bất cứ người đàn ông nào.
Sau mấy giây trầm mặc, Lệ Bạc Thâm nâng căm cô lên, giọng nói lạnh lếo: “Chẳng qua như thế? Đã để cô sinh ra hiểu lầm như vậy, tôi không ngại phục vụ thêm cho cô một lần."
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lóe lên một tia bối rối, nhìn thấy người đàn ông ép người đến, cô muốn né tránh nhưng không có đường để lui.