Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 17: Cô còn muốn trốn đi đâu




"Thật ngại quá anh không sao chứ?" Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy đối phương đã say thì rất cảnh giác, dựa theo thái độ nhiều một chuyện chi không băng bớt một chuyện, cô nói xin lỗi lần nữa.

Tiếng nói vừa dứt, người trước mặt lại đột nhiên nở nụ cười không có ý tốt, giọng nói trở nên khề khà: “Tiểu mỹ nhân... Anh có sao không thì em uống hai ly với anh là biết! Làm anh vui vẻ thì hôm nay không so đo với eml"

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, biết người trước mặt đã say không chịu nói lý, cô không có ý định để ý nữa mà cúi đầu muốn đi vòng qua bên cạnh gã.

Vừa đi qua bên cạnh gã, giọng nói ấy lại vang lên: “Đừng có đi, tiểu mỹ nhân! Anh đây rất có tiền, chỉ cần em chịu theo anh thì bảo đảm nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp!"

Nói xong, gã mê đắm cười hai tiếng, ánh mắt không chút kiêng ky mà lướt khắp toàn thân Giang Nguyễn Nguyễn.

Tiểu mỹ nhân trước mắt có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người cũng có lồi có lõm, dưới ánh đèn, làn da cô trằng đến chói mắt, nếu sờ vào thì xúc cảm nhất định không tệ!

Tên say xỉn nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, đưa tay muốn sờ mặt tiểu mỹ nhân để cảm nhận một chút.

Mắt thấy gã đã đưa tay qua, mặt Giang Nguyễn Nguyễn đanh lại, lập tức lui ra phía sau một bước, tung chân đá vào bụng gã.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đến sở nghiên cứu nhận chức nên cô ăn mặc rất trang trọng, trên chân mang đôi giày cao gót, chân này đá ra, sức lực tuyệt đối không nhẹ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Người đàn ông uống nhiều, vốn đã đứng không vững, ý thức cũng mơ hồ, chờ gã phản ứng lại thì đã ăn trọn một chân, sắc mặt lập tức trắng bệch, ôm bụng lung lay hai lần rồi đặt mông ngã xuống đất.

"Tiện nhân, cho thể diện mà không cần, được ông đây coi trọng là vinh hạnh của mày, mày lại dám đạp tao!" Ngồi trên mặt đất nửa ngày, người đàn ông mới căn răng ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ ké.

Giang Nguyễn Nguyễn căm ghét liếc gã một cái, nhấc chân muốn đi vòng qua bên cạnh.

Người đàn ông đột nhiên rống một tiếng vào trong góc: “Người đâu! Con khốn này dám cả gan ra tay với tao, mang nó vô phòng cho tao! Đêm nay tao muốn xem nó còn hung hăng được hay không!"

Tiếng nói vừa dứt, trong góc lập tức xông ra hai vệ sĩ cao. lớn, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người đàn ông thì hơi do dự: “Thiếu gia..."

"Không cần quan tâm tao! Bắt nó lại cho tao!" Người đàn ông gầm thét.

Hai người lập tức đi về hướng Giang Nguyễn Nguyễn.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần sau lưng, Giang Nguyễn Nguyễn căng thẳng trong lòng, thò một tay vào. trong túi, nằm chặt một bao bột phấn.

Nếu những người này còn dám tới gần, cô sẽ để họ nếm thử mùi vị của loại thuốc này!

Ngay khi cô cầm gói thuốc xoay người lại, một vệ sĩ vốn đã sắp đụng vào cô đột nhiên kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài ngang qua người cô.

Một giây sau, tên vệ sĩ còn lại cũng biến mất trước mặt cô bằng cách tương tự.

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ, phản ứng chậm mà phát hiện hình như sau lưng cô có thêm một người.

Cô quay đầu nhìn lại, liên thấy một bóng dáng thon dài đứng cách đó mấy bước. Giang Nguyễn Nguyễn căng thẳng, cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung, theo bản năng quay người muốn chạy.

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm đen tối, trên người là bộ sơmi quần †ây vừa vặn, ống tay áo xoản lên tới cánh tay, đã tháo mấy cái cúc ở cổ áo ra, ánh mắt sáng rực mà nhìn người phụ nữ trước mặt.

Hản đang xã giao được một nửa thì cảm thấy phòng quá ngột ngạt, định ra hít thở không khí. Không ngờ lại gặp người phụ nữ này.

—~ Giang Nguyễn Nguyễn! ! ! Thật sự là cô!

Đôi mắt hắn càng lúc càng thâm trầm, vừa định nói cái gì liền thấy cô nâng chân muốn chạy. Lệ Bạc Thâm cau chặt mày lại, bước nhanh về phía trước giơ tay nắm lấy cổ tay cô.

Bên tai Giang Nguyễn Nguyễn là tiếng tim đập nổi trống của mình, cũng không biết hắn đuổi tới từ lúc nào, không kịp chuẩn bị đã bị giữ chặt, cả người cứng lại tại chỗ, trong đầu hỗn loạn.

"Giang Nguyễn Nguyễn!" Tiếng nói mang theo lửa giận của hắn nổ vang bên tai cô: “Cô còn muốn trốn đi đâu!"

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới lấy lại tinh thần, vô thức tránh hai lần. Phát giác động tác của cô, lực siết trên tay bỗng tăng lớn.


Ý thức được điều này, Lệ Bạc Thâm rất tức giận, lạnh lùng mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, nói ra từng chữ: “Cô cho rằng tôi còn để cô chạy sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn run lên bần bật, còn muốn nói cái gì, nhưng Lệ Bạc Thâm căn bản không cho cô cơ hội, chỉ lành lạnh mà ra lệnh cho Lộ Khiêm sau lưng: “Giải quyết đám nhãi nhép này!"

Nói xong, hẳn không cho Giang Nguyễn Nguyễn thời gian phản ứng mà trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô, sải bước đi vào gian phòng bên cạnh.

Giang Nguyễn Nguyễn ý thức được không ổn, nhưng giãy giụa thế nào cũng không ra, cứ lảo đảo bị hẳn túm đi thẳng vào đó.