Nhìn xe của Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, Tân Vũ Trì xoay người đi vào biệt thự.
Tần Vũ Phỉ đang ngồi trên ghế sofa uống trà với khuôn mặt trống rỗng, khi thấy anh ta đi vào, cô ta nâng mí mắt lên liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ của em gái, sắc mặt Tần Vũ Trì trầm xuống: "Em nhìn lại em đi. Rốt cục bác sĩ Giang đã đắc tội em lúc nào mà mỗi lần em nhìn thấy cô ấy đều phải giương cung bạt kiếm như vậy chứ? Cô ấy là ân nhân chữa bệnh cho ông nội đấy!"
Nghe vậy, Tân Vũ Phỉ nhìn anh trai mình một cách không tán thành: " n nhân? Không phải chúng ta cũng đã cho cô ta lợi ích mà cô ta muốn rồi sao, chuyện này chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi."
Nói xong, cô ta lại bày vẻ mặt không vui chất vấn: "Anh hai, sao anh phải nói giúp cô ta chứ, không lẽ anh cũng bị cô ta lừa gạt rồi hả? Anh hỏi em cô ta đắc tội em lúc nào à, em cũng muốn hỏi ngược lại anh, cô ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì rồi đó?"
Tần Vũ Trì nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô ta: "Em đừng nói nhảm! Chuyện giữa bác sĩ Giang và anh Thâm là chuyện riêng tư giữa hai người bọn họ, chúng ta không có quyền đào sâu vào, sau này em bớt nhắc lại chuyện đó đi!"
Tần Vũ Phỉ thấy anh trai tức giận nên mới miễn cưỡng ngậm miệng không nói nữa dù trong lòng vẫn không phục.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không muốn để mấy lời nói của Tần Vũ Phỉ trong lòng, nhưng ít nhiều gì cô vẫn bị những lời này ảnh hưởng, mãi cho đến khi vào viện nghiên cứu, tâm trạng của cô vẫn có chút sa sút.
Sau khi đi quanh viện nghiên cứu một vòng và thấy không có chuyện gì quan trọng, cô quyết định trở về nghỉ ngơi để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Ngay khi cô thu dọn đồ đạc để về thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Nguyễn Nguyễn đi tới mở cửa thì thấy ngoài cửa là một bác sĩ có chút danh tiếng trong viện.
"Bác sĩ Giang, may mà cô có mặt ở đây. Nghiên cứu của chúng ta có một công thức xảy ra vấn đề, mọi người nghiên cứu cả buổi sáng vẫn không tìm ra nguyên nhân, phiền cô đến giúp chúng tôi xem thử một chút!"
Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn lập tức trở nên nghiêm túc, cô vội vàng trở về thay quần áo thí nghiệm rồi đi theo người đó vào khu vực thí nghiệm.
Sau khi đi vào xem xét mới phát hiện quả thật vấn đề này có chút nghiêm trọng, hơn nữa nó còn nằm trong một dự án tương đối quan trọng của viện, vì thế mà Giang Nguyễn Nguyễn phải tức tốc lao vào nghiên cứu cách giải quyết.
Ai ngờ cuộc nghiên cứu này lại kéo dài đến lúc chạng vạng tối, ngay cả thời gian đón bọn trẻ cũng bị cô quên sạch.
"Bác sĩ Giang, hình như điện thoại của cô đang đổ chuông kìa” Có người thận trọng nhắc nhở cô.
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại di động từ trong túi áo thí nghiệm ra nhìn, đến khi nhìn thấy cái tên trên màn hình thì đôi mày của cô không khỏi khẽ chau lại.
Kể từ khi bắt đầu chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, cô đã đưa số điện thoại của Lệ Bạc Thâm ra khỏi danh sách đen.
Nhưng mà lúc này hắn gọi đến làm gì?
"Có chuyện gì sao?" Sau khi do dự một lát Giang Nguyễn Nguyễn mới chậm rãi trả lời điện thoại.
Ở đầu bên kia, Lệ Bạc Thâm liếc nhìn thời gian rồi trâm giọng hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
Vấn đề ở đây là Tiểu Tinh Tinh, con bé chỉ mới chuyển biến tốt thôi, cô sợ vì chuyện này mà con bé lại xảy ra chuyện nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thầm cảm thấy vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi bận nghiên cứu nên không nghe thấy, hay là vẫn để tôi đến đón chúng đi?"
Lệ Bạc Thâm đã lấy áo khoác và bước vào thang máy: "Không cần, hai chúng ta ai đi cũng được, dù sao giờ cô cũng đang bận mà."
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn muốn nói gì đó, nhưng hắn đã cúp điện thoại.