Lời cảm ơn đã đến bên miệng nhưng cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không thốt ra được.
Tần Vũ Trì cũng sửng sốt, sau đó cau mày nhìn em gái mình, lạnh lùng mắng cô ta: “Vũ Phỉ, em đang nói hưu nói vượn cái gì vậy?”
Tần Vũ Phỉ nhún vai, lạnh lùng nói: “Em không nói hưu nói vượn, em chỉ đang nói sự thật thôi. Rõ ràng năm đó có người đã rời khỏi anh Bạc Thâm, à, đúng rồi, còn là kiểu rời đi không lời từ biệt mà bây giờ, vẫn dám quấy rầy anh Bạc Thâm một cách trơ trến như vậy. Chẳng lẽ người đó không biết Vi Trữ đã ở bên anh Bạc Thâm rồi sao? Thật không biết loại hành vi này có khác gì tiểu tam chứ?”
Nói xong, cô ta lại liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn với vẻ khinh thường.
Cô ta thật sự không quen nhìn loại người phụ nữ này.
Cho dù người phụ nữ này có chữa khỏi bệnh cho ông nội thì cô ta vẫn chướng mắt với người phụ nữ này!
Tuy lời nói không chỉ đích danh Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng rõ ràng là cô ta đang nói đến Giang Nguyễn Nguyễn.
Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi tối sầm lại, mặt không thay đổi nhìn Tân Vũ Phỉ, lạnh lùng nói: "Tân tiểu thư, nếu cô có thời gian rảnh ở đây châm chọc thì tôi khuyên cô tốt hơn hết nên đi học lại phép lịch sự đi, sau đó hãy dạy người khác cách làm người!"
Nghe vậy, sắc mặt Tân Vũ Phỉ liền biến sắc, không hài lòng trừng mắt nhìn cô: "Sao cô dám nói tôi không có giáo dục!"
Giang Nguyễn Nguyễn mặt không đổi sắc mà nghênh tiếp ánh mắt của cô ta: "Chuyện giữa tôi và Lệ Bạc Thâm thì có liên quan gì đến cô? Chuyện riêng của tôi, có lẽ không đến lượt cô xen vào nhỉ? Tân tiểu thư tốt xấu gì cũng là một tiểu thư, cô không thấy thích xen vào chuyện của người khác như vậy làm cô rất mất giá sao?”
Nghe thấy vậy, Tân Vũ Phỉ liền cứng họng không nói nên lời.
Cô sợ nói thêm một câu nữa lại bị nói mất giá.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn hờ hững thu hồi ánh mắt rồi lên tiếng cảnh cáo: “Đối với tôi mà nói, cô chỉ là người xa lạ, cùng lắm cũng chỉ là người nhà của bệnh nhân cho nên cô tốt nhất đừng can thiệp vào việc riêng của tôi!”
Vừa dứt lời, Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh chào tạm biệt Tần Vũ Trì rồi không đợi anh ta trả lời đã tức tốc quay người rời đi.
Nhìn thấy cô bình thản rời đi, Tân Vũ Phỉ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Suốt mấy năm qua, cô ta đã nhìn thấy cái cách mà Phó Vi Trữ ở bên cạnh Lệ Bạc Thâm.
Nếu năm đó không phải vì người phụ nữ này thì người kết hôn với Lệ Bạc Thâm đã là chị Vi Trữ rồi!
Bây giờ người phụ nữ này còn dám quay lại còn hấp dẫn sự chú ý của Lệ Bạc Thâm, hơn nữa còn dùng bộ dạng cao cao tại thượng như vậy, cô ta thật không biết cô có điểm gì ưu việt hơn người nữa!
Hơn nữa, những năm này Phó Vi Trữ vẫn luôn tận tâm tận lực vì ông nội, sao có thể không bằng Giang Nguyễn Nguyễn được chứ?
Cùng lắm chỉ là một cái tiểu tam mà dám nói cô là người không có giáo dục!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta, Tân Vũ Trì trừng mắt với cô ta một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Giang Nguyễn Nguyễn.
"Bác sĩ Giang!"
Nghe thấy giọng nói phía sau, Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại, quay đầu nhìn Tân Vũ Trì đang bước nhanh về phía mình.
Chẳng qua là anh ta có chút ngưỡng mộ vị bác sĩ này, nghĩ rằng cô rất đáng để kết giao, nhưng không ngờ rằng dù anh ta có nói gì đi chăng nữa, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn sẽ kéo về vấn đề chữa trị cho ông cụ.
“Còn có chuyện gì sao?” Giang Nguyễn Nguyễn không có tâm tình trò chuyện nên lễ phép hỏi một câu.
Tần Vũ Trì biết cô không muốn ở lại thì đành nói: "Không có việc gì, cô đi đường cẩn thận."
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp ứng rồi quay người lên xe.