Nghe được giọng điệu của Lệ Bạc Thâm, trái tim Phó Vị Trữ thảt lại, chút mong đợi vừa xuất hiện đã biến mất.
Để đi gặp Lệ Bạc Thâm, lẽ ra cô ta sẽ chuẩn bị quần áo và trang điểm rất lâu nhưng vì Lệ Bạc Thâm đã nói là nửa tiếng nên Phó Vi Trữ phải vội vàng xách túi xách ra ngoài.
Nhà cô ta cách nhà hàng một quãng đường rất dài, cho. nên cô ta vừa lên xe, người tài xế đã phải lao đi thật nhanh mới kịp giờ đã hẹn.
Khi Phó Vi Trữ bước vào, Lệ Bạc Thâm đã đợi sẵn ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, người đàn ông ngước mắt nhìn sang, vẻ mặt hẳn lạnh lẽo hơn cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.
"Bạc Thâm, anh gọi em đến có chuyện gì vậy?" không hiểu sao Phó Vị Trữ lại chột dạ, cẩn thận để túi xách một bên rồi ngồi xuống đối diện hẳn.
Đôi mắt tối tăm của Lệ Bạc Thâm nhìn chăm chăm vào
cô ta vài giây, áp suất không khí xung quanh thật đáng sợ.
Phó Vi Trữ lo lắng siết chặt ngón tay, trên mặt cố gượng cười.
“Hôm trước là cô chở Tiểu Tinh Tỉnh đi học sao” Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nói.
Phó Vi Trữ vội vàng gật đầu: "Dì nhờ em giúp, đúng là em đã đưa con bé đi học."
Nghe Lệ Bạc Thâm lạnh lùng chế nhạo: "Mẹ tôi còn bảo cô đến chỗ hiệu trưởng ra lệnh đuổi học hai đứa trẻ kia sao?”
Phó Vi Trữ không ngờ hẳn lại biết nhanh như vậy, sắc mặt cô ta bắt đầu tái nhợt đi, đầu óc quay cuồng, nghĩ mãi mới ra lý do chính đáng cho việc làm của mình: "Em chỉ ...... lúc em đưa Tinh Tinh đến trường, em tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ đó bắt nạt Tinh Tinh cho nên em mới đến gặp hiệu trưởng."
Nói xong, cô ta đưa ánh mắt lo lắng nhìn người đối diện, sau đó lại lặp lại: 'Bạc Thâm, do em thấy bọn chúng bắt nạt Tinh Tỉnh nên em mới làm vậy, anh hiểu đây chỉ là ý tốt của em mà đúng không?"
Lệ Bạc Thâm khế nhíu mày: "Tôi hiểu, nhưng tôi cũng muốn biết, cô nhìn thấy hai đứa trẻ đó bắt nạt Tinh Tỉnh ở đâu?"
"Ở... Lối vào trường mẫu giáo.” Giọng nói của Phó Vi Trữ có chút yếu ớt.
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt người đối diện càng ngày. càng lạnh lùng: "Được rồi, tôi sẽ cho người kiểm tra camera giám sát, nếu là sự thật thì thôi, còn nếu không......"
"Em nhớ nhầm rồi!" Nghe thấy hắn muốn kiểm tra camera, Phó Vi Trữ vội vàng cắt ngang lời nói của hẳn, nói: "Không phải ở nhà trường, mà là ở ...... ở...
Lắp bắp một lúc lâu, cô ta vẫn không nói được hết câu, đồng thời trán của cô ta cũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn biểu hiện vụng về của cô ta, đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời chính xác, sự kiên nhẫn của hắn cũng cạn dần, giọng nói đầy nóng nả Trữ, cô đã mượn danh nhà họ Lệ làm bao nhiêu việc, tôi không truy cứu. Nhưng hành vi lần này của cô đã khiến Tinh Tinh lên cơn tự kỷ, nếu tình trạng của con bé trở tệ hơn nữa thì cô đừng trách sao tôi không nể mặt giao tình mấy năm qual"
Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm lạnh lùng đến mức sắp đóng băng, Phó Vị Trữ vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của hẳn, trái tim cô ta bắt đầu run rẩy dữ dội, cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống, không hề nghỉ ngờ độ chân thật trong lời nói của hắn.
Nói xong, Lệ Bạc Thâm bỏ lại cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng rồi đứng dậy rời đi.
"Bạc Thâm!" Phó Vi Trữ vẫn muốn níu kéo một chút nữa.
Lệ Bạc Thâm vô cảm nhìn lại: "Cô còn muốn giải thích sao? Tốt nhất là cô nói ra được lý do nào đó thuyết phục một chút."
Sự hoảng loạn trên mặt Phó Vi Trữ từ từ biến thành oán hận.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ xảy ra như thế này! Lệ Bạc Thâm thật sự biết cô ta đang làm gì!
Nếu biết sớm như vậy!
Lễ ra sáng hôm đó nên đánh chết con câm kia!