Giang Nguyễn Nguyễn gần như đã ở cùng Tiểu Tinh Tinh cả ngày trời.
Nhưng từ đầu đến cuối cô bé vẫn không hề đáp lại.
Thấy sắc trời đã dần tối, tuy Giang Nguyễn Nguyễn không đành lòng buông bỏ cô bé nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt rồi rời đi.
"Ngày mai dì sẽ đến thăm con. Con phải khỏe mạnh đó." Trước khi rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn dùng sức ôm Tiểu Tỉnh Tỉnh thật chặt.
Hai đứa nhỏ cũng xếp hàng để ôm em gái một cái.
Ba người đang định rời đi thì gấu váy của Giang Nguyễn Nguyễn đã bị nắm chặt lấy.
Giang Nguyễn Nguyễn chợt giật mình, có chút khó tin mà quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt hờ hững nhìn về phía xa, không có tiêu cự, mà đôi tay nhỏ bé nắm chặt váy cô.
Ngoài cửa, Lệ Bạc Thâm và Lục Cảnh Ngự nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ cho rằng Tiểu Tinh Tỉnh đã hoàn toàn khép kín bản thân lại và đối với thế giới bên ngoài không còn bất kỳ phản đối nào nữa.
Không ngờ, cô bé có thể cảm nhận được sự hiện diện của Giang Nguyễn, hơn nữa, cô bé còn không muốn cô rời đi.
Nhìn thấy bộ dạng của cô bé, Giang Nguyễn đau lòng đến khó thở, đứng đó mấy giây rồi mới chậm rãi xoay người đi đến bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt cô bé, nói: “Tinh Tinh, con biết dì ở đây, đúng không?"
Vẻ mặt của Tiểu Tinh Tinh vẫn đỡ đẫn như trước nhưng đôi bàn tay nhỏ bé vẫn đang nảm chặt lấy gấu váy của cô không buông.
Triều Triều và Mộ Mộ nhìn thấy bộ dạng của em gái, nhịn không được mà hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta có thể đưa em gái về cùng với chúng ta được không?”
Dẫn cô bé cùng về...
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn khẽ dao động, ngập ngừng quay đầu lại nhìn hai người ở cửa.
Nếu Tiểu Tinh Tinh bằng lòng, cô rất vui lòng khi nhận cô bé về chăm sóc.
Chẳng qua là, cô sợ cô bé sẽ không thể sống thiếu bố.
Lệ Bạc Thâm và Lục Cảnh Ngự cũng nghe thấy lời hai đứa nhỏ nói, Lục Cảnh Ngự nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ không sao. đâu. Tiểu Tinh Tinh đã sinh ra phản ứng với cô, đây đã là một tiến bộ lớn rồi, nếu như hai người có nhiều thời gian ở bên nhau lâu hơn, khả năng hồi phục của cô bé sẽ nhiều hơn một chút"
Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lệ Bạc Thâm bên cạnh.
Lệ Bạc Thâm chăm chú nhìn bàn tay nhỏ bé trên váy của Giang Nguyễn Nguyễn, cảm giác như bị vật gì đó nhưng lại rất cùn đánh mạnh vào người, cảm thấy đau âm ỉ.
Một lúc lâu sau, hắn mới thu hồi lại ánh mắt, trầm giọng nói: "Để tôi tiễn các người Đợi một chút, tôi sẽ nhờ dì Trương
gói một số đồ dùng cần thiết hàng ngày cho Tinh Tinh”
Nhìn thấy hắn đồng ý, Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hai bạn nhỏ quay lại ôm em gái, trên môi nở nụ cười: "Bọn anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!"
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm đích thân tiễn bốn người rời đi. Tiểu Tinh Tinh được Giang Nguyễn Nguyễn ôm trong tay. như một con búp bê, lên xe cũng nằm sát vào Giang Nguyễn
Nguyễn, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm lấy váy cô.
Triều Triều hiểu chuyện mà ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Trên đường đi, Lệ Bạc Thâm giải thích chỉ tiết cho Giang Nguyễn Nguyễn những cần chú ý khi chăm sóc Tiểu Tinh Tỉnh.
Mặc dù có dì Trương nhưng khi ở nhà hẳn đều đích thân chăm sóc cô bé và biết rất rõ thói quen của Tiểu Tinh Tinh.
Bao gồm cả những chỉ tiết nhỏ như việc cô bé thức dậy lúc nửa đêm để đi tiểu, uống sữa trước khi đi ngủ, kén ăn, v.v., hắn luôn ghi nhớ trong lòng.
Cuối cùng, Lệ Bạc Thâm nhìn người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, đôi mắt tối sầm: “Hai ngày qua, Tỉnh Tinh đã làm phiền cô rồi, cảm ơn cô nguyện ý giúp đỡ con bé."
Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp: "Tôi đã nói, trẻ con vô tội, tôi sẽ chăm sóc cho cô bé thật tốt."
Sau khi đưa bọn họ về, Lệ Bạc Thâm cũng không ở lại lâu, nhìn bọn họ sắp xếp căn phòng cho Tiểu Tinh Tinh, chào tạm biệt Tiểu Tinh Tỉnh rồi liền rời đi.
"Bạc Thâm, có chuyện gì vậy?" Giọng Phó Vi Trữ tràn đầy. vẻ hời dõi.
Hiếm lắm cô ta mới nhận được cuộc gọi từ Lệ Bạc Thâm, nói trắng ra là chỉ có cô ta chủ động liên lạc với hắn, cô ta nghĩ răng cuối cùng Bạc Thâm cũng nhìn ra cô ta tốt thế nào.
Giọng của Lệ Bạc Thâm lạnh lùng: “Nửa giờ sau, gặp ở Vạn Hồ."
Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện