Trước mắt người này còn không thể xem như là thiếu nữ, sinh ra có một khuôn mặt nhỏ lớn chừng lòng bàn tay. Làn da cực kì trắng nõn, có một loại cảm giác gần như trong suốt óng ánh, khuôn mặt như vẽ, tựa như phủ lên thuỷ mặc, tinh xảo tuyệt luân.
Mặt mày kia khiến Tiêu Ngọc có một loại cảm giác quen thuộc quái dị, đột nhiên giật mình một cái, mới nhớ tới cảm giác quen thuộc từ đâu mà tới. Tiêu Hàng có một đôi mắt giống vậy, sự nhận biết này lập tức khiến trong mắt Tiêu Ngọc sôi trào lên.
Tiêu Hàng bây giờ có bốn đứa con nối dõi, đều là nữ. Trong đó đích xuất Tiêu Lục Nương giống Triều Hà quận chúa, Tiêu Ngọc hình dáng cũng giống mẫu thân nàng ta một chút, chỉ có Đại Niếp Tiểu Niếp hình dáng tương tự hắn nhất.
Niên kỷ Tiêu Ngọc tuy nhỏ, nhưng có thể cùng với mẹ ruột mình ở trước sự ghen tị của Triều Hà quận chúa kiếm ăn, cũng biết là nhân vật không đơn giản.
Loại này tương tự đại biểu cho hàm nghĩa gì, Tiêu Ngọc rất rõ ràng.
Không nói đến An quốc công phu nhân sẽ đối đãi như thế nào, Tiêu Ngũ Lang quân nhìn thấy bộ dạng nữ nhi này giống mình như thế, thì sẽ có tâm tình như thế nào? Nhất là ở trong đó còn kèm theo một loại tình cảm đã từng là chân thành, Tiêu Ngọc cơ hồ là không cần suy nghĩ nhiều liền biết được Đại Niếp Tiểu Niếp hai tỷ muội vì sao xuất hiện tại Tĩnh Viên này.
Đây hết thảy hoàn toàn là trái với dự tính ban đầu nàng ta tới đây, vốn là muốn xác minh thực hư để ổn định tâm thái lo nghĩ của mình, nào biết ngược lại càng lo lắng.
Tiêu Ngọc thậm chí sinh ra một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ bức thiết, nàng ta liên tưởng đến rất nhiều, liên tưởng đến trước đó nàng ta cố ý đi cầu kiến cha, vốn là muốn lấy lòng một phen, thế nhưng cha lại là một bộ dáng qua loa thần sắc, liên tưởng đến trước đó nàng ta cùng nương thương nghị cha tất nhiên sẽ vì nàng mà mưu một xuất thân tốt.
Hết thảy tất cả đều ở thời khắc này mà sụp đổ, nụ cười trên mặt Tiêu Ngọc bắt đầu miễn cưỡng cong lên.
Miễn cưỡng đến nỗi Liên Chi đều nhìn ra manh mối, nhịn không được ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, lại càng không cần phải nói là Đại Niếp, nàng tất nhiên là biết được suy nghĩ của Tiêu Ngọc lúc này.
Đối với đối thủ cũ đời trước, Đại Niếp cũng là cực kỳ thấu hiểu.
Tiêu Ngọc người này được nuông chiều sẽ làm ra vẻ, mặt ngoài một bộ hồn nhiên ngây thơ, kì thực tâm tư so với ai khác đều sâu hơn.
Đời trước thời điểm Tiêu Cửu Nương vừa rời khỏi Linh viện, bởi vì tình cảnh quá khó khăn, tự nhiên muốn tìm cho mình một chỗ dựa. Vừa vặn cha ruột Tiêu Hàng liền mười phần thích hợp, nàng tướng mạo giống như Tiêu Hàng, cũng bởi vậy Tiêu Hàng đối với nàng cực kì nhìn với con mắt khác, lại thêm Nguyệt Cơ mất sớm cùng tỷ muội hai người trước kia chịu khổ, điều này càng khiến cho Tiêu Hàng đối với nàng có một loại áy náy không cách nào nói rõ. Nhất là Triều Hà quận chúa xưa nay ương ngạnh, Tiêu Hàng vốn là chán ghét nàng ta, Triều Hà quận chúa còn đối với nàng không thèm giả bộ, cũng liên tiếp xuống tay với nàng, bị nàng thông minh đưa Tiêu Hàng dây vào, Tiêu Hàng càng là ghét nàng ta.
Ai có thể nghĩ đây hết thảy không riêng gì Triều Hà quận chúa xem nàng là cái gai trong thịt, mà càng thêm trêu chọc tới một địch nhân khác, đó chính là Tiêu Ngọc.
Cũng là đến lúc kia, Tiêu Cửu Nương mới hiểu chính mình đoạt cái gì của Tiêu Ngọc. Nàng cùng Tiêu Ngọc cảnh ngộ giống nhau, đều là dưới mí mắt Triều Hà quận chúa kiếm ăn, không có một chỗ dựa tất nhiên là gian nan, cùng nàng đồng bệnh tương lân, Tiêu Hàng cũng là chỗ dựa của Tiêu Ngọc. Thế nhưng là bây giờ chỗ dựa này bị người hoành không đoạt lấy, Tiêu Ngọc tự nhiên xem nàng là cừu nhân.
Liên tưởng đến đời trước cùng Tiêu Ngọc tranh đấu đủ loại, Đại Niếp trong lòng đột nhiên liên tục xuất hiện một cỗ cảm thán.
Có lẽ đời trước trải qua hết thảy, đời này vẫn sẽ lên tiếp diễn. Chỉ là mạnh được yếu thua, ngươi chết ta sống, việc liên quan đến bản thân tự nhiên không được mềm lòng.
Vì lẽ đó, Tiêu Ngọc là muốn đấu với ngươi, vậy liền đấu đi, chỉ cần ngươi dám ra tay với ta, ta đương nhiên sẽ không cho phép ngươi!
"Ngọc muội muội, ngươi làm sao vậy? Làm sao không ngồi, vì sao nhìn ta chằm chằm thế, ở trên mặt ta có cái gì không đúng sao?" Đại Niếp vuốt mặt mình, nghi ngờ nói.
Tiêu Ngọc bị giật mình tỉnh lại, vội vàng bứt rứt cười cười, ngôn ngữ rất là khô khốc, "không có gì, chỉ là ta nhớ tới còn có một việc chưa làm, liền tạm thời không quấy rầy tỷ tỷ, đợi khi nào rảnh lại đến bồi tội."
Đại Niếp cũng không làm bộ giữ lại, gật đầu đứng dậy đưa mắt nhìn Tiêu Ngọc hoảng hốt rời đi.
Liên Chi bưng chén trà đi lên, thấy Tiêu Ngọc thần sắc vội vàng rời đi, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Ngọc nương tử này thật sự là kỳ quái, mới vừa nói muốn gặp ngài, không đợi ta thông báo, liền tự mình đi vào, bây giờ lại vội vàng rời đi."
Đại Niếp sờ lên khóe mắt, ý vị không rõ nói: "Đăm chiêu quá nhiều, ngược lại nhập ma chướng. Bất quá, rất tốt."
Lời này ẩn chứa quá nhiều bí hiểm, khiến cho Liên Chi càng là không hiểu ra sao, nhưng lại không trở ngại nàng ấy đối với Đại Niếp bội phục, nàng ấy vốn cho rằng Ngọc nương tử là đến gây chuyện, ai có thể nghĩ lời nói không nói một câu liền không đánh mà lui.
Có lẽ, tiểu nương tử thật sự có thể đi đến cuối cùng?
Nguyên bản ở trong mắt Liên Chi liền thấy Đại Niếp không đơn giản, lúc này càng là nhiều hơn một phần cao thâm khó dò. Điều này khiến trong lòng nàng liên tục xuất hiện một cỗ kính sợ, cũng sinh ra một cỗ kích động không cách nào nói rõ, còn càng thêm kiên định với ý nghĩ trước đó của mình.
Ngoài cửa hành lang đột nhiên vang lên một trận tiếng cười nói.
Nghe động tĩnh dường như là hai thiếu nữ. Một thanh âm có vẻ hơi cao, một thanh âm rất là ôn nhu, nhưng đều là cười nhẹ nhàng, nghe thấy thanh âm liền biết được hai người tâm tình không tệ.
"Ngươi nghe ta nói đi, Dung tỷ tỷ kỳ thật tiếp xúc rất tốt, chỉ là cho người ta ngoài mặt ấn tượng có chút khó chịu, nhưng thực ra là người tốt".
Tiểu Niếp ngượng ngùng cười một tiếng, cảm kích nói: "Còn muốn tạ ơn Tuyết tỷ tỷ, ta xưa nay nhát gan, người quen biết cũng không nhiều, cảm ơn ngươi đem ta giới thiệu với Dung tỷ tỷ nhận biết."
Tiêu Tuyết không để ý phất phất tay, một mặt rực rỡ, "Bằng hữu của ta cũng không nhiều, cũng liền cùng Dung tỷ tỷ và Thiến tỷ tỷ quen biết, còn có đại phòng Nhân tỷ tỷ, chỉ là nàng ấy xưa nay bận rộn, lần sau sẽ giới thiệu cho ngươi biết."
"Vậy thì cám ơn Tuyết tỷ tỷ."
Tiêu Tuyết ánh mắt giống như vô tình chuyển qua cánh cửa bên cạnh, hiếu kì đối với Tiểu Niếp chỉ chỉ một cái, "Đúng rồi, ta nhớ được ngươi có một tỷ tỷ, lại chưa bao giờ từng thấy, cũng không nghe ngươi đề cập qua, nghe nói nàng cùng ngươi dáng dấp giống nhau như đúc, là ở tại nơi này bên cạnh sao?"
Tiểu Niếp vội vàng giữ chặt tay Tiêu Tuyết, cũng đối nàng ta khoát tay im lặng.
Tiêu Tuyết ánh mắt luân chuyển, cũng phảng phất vội vàng làm ra một bộ dạng như là làm chuyện sai chột dạ im lặng, thẳng đến khi nàng ta bị Tiểu Niếp kéo vào phòng mình, cũng đóng cửa lại, mới thấp giọng nói thầm ẩn ẩn ở sau cửa vang lên.
Ngoài cửa thanh âm chuyển thành không thể nghe thấy, Liên Chi liền chớp đến mấy lần mắt, mới bớt đau liền lặng lẽ nhìn về phía Đại Niếp, lại phát hiện trên mặt nàng biểu lộ ra một bộ dạng hứng thú, tựa hồ tuyệt không tức giận.
Liên Chi cũng không biết tại sao lại sinh ra ý nghĩ muốn Đại Niếp tức giận, kỳ thật ngoài cửa hai người kia cũng không nói gì thêm, chỉ là chân trước có người nhắc tới Đại Niếp, chân sau thanh âm liền biến mất, tổng cho người ta một loại cảm giác phi thường không thoải mái.
Có thể khiến người cảm thấy lạ là Đại Niếp cũng không tức giận, ngược lại giống như đang nhìn gì trò hay. Liên Chi không khỏi cúi thấp đầu, cảm giác sâu sắc tâm tư tiểu nương tử đoán không ra.
*
Thời gian cứ như vậy từng ngày trải qua, có vẻ như bình tĩnh nhưng lại tựa hồ ẩn giấu đi vô số lời nói sắc bén.
Từ ngày Tiêu Ngọc đến thăm, Đại Niếp càng phát ra vẻ lười nhác ra cửa, phía ngoài một chút tin tức đều là do Liên Chi tìm hiểu rồi nói với nàng, vì lẽ đó mà với hết thảy tình hình bên ngoài, Đại Niếp cũng có thể hiểu rõ.
Như trước đó đã nói, lớn lên ở nơi này sẽ không có ai so với ai đơn thuần hơn, trước mặt đối với ngươi tươi cười nhưng quay lưng lại là một đao đâm tới.
Cùng với thần sắc bình tĩnh phảng phất như chưa tỉnh của Đại Niếp, Liên Chi ngược lại lộ ra nhiều khẩn trương, ngày bình thường cũng không giống trước đó theo sát Đại Niếp hầu hạ bên người, phần lớn thời gian đều là ở bên ngoài. Đại Niếp cũng không quản thúc nàng ấy, nàng biết được Liên Chi ra ngoài làm gì, ở tại địa phương hoàn toàn xa lạ này, không có căn cơ không có nhân mạch, có đôi khi một tỳ nữ có năng lực so với trong tưởng tượng càng hữu dụng hơn.
Một ngày này, Liên Chi mang về một tin tức. Đam Mỹ Hay
Rốt cục có người nhịn không được xuất thủ, là một tiểu nương tử thuộc tám phòng chi thứ gặp tai vạ, vốn là mấy người ở trong hoa viên cùng một chỗ cười đùa, không biết làm sao tiểu nương tử này đột nhiên ngã xuống bị thương chân.
Sự tình phát sinh sau đó, đám người là một mảnh ngạc nhiên. Chỉ coi là ngoài ý muốn, nhưng tiểu nương tử kia tỉnh dậy về sau lại khóc rống là có người cố ý đẩy nàng ta.
Vú già quản sự Hà Đại Nương ra mặt, lại không tra ra nguyên cớ, chỉ có thể quy tội là ngoài ý muốn, mà tiểu nương tử kia cũng bởi vì thương thế mà bị đưa ra khỏi Tĩnh Viên.
Bây giờ Tĩnh Viên bên trong thêm Đại Niếp Tiểu Niếp hai người, tổng cộng là mười lăm người, bỏ đi một người, còn lại mười bốn người.
Còn khiến người ta ghé mắt chính là, nếu nghiêm túc quan sát thì có thể biết được, tiểu nương tử kia có tài năng tương đối xuất chúng, lại không nghĩ rằng sẽ bị tai vạ bất ngờ này hại cho thảm như vậy.
Không có lời nói sắc bén, xem như không có gì như trước đây, nhiều lắm chính là cảm thán tiểu nương tử kia xui xẻo. Mọi người về sau cũng đều học người bên ngoài thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Phong quang vừa vặn, ánh nắng tươi sáng, cảnh sắc trong hoa viên Tĩnh Viên thoải mái, lại không náo nhiệt như trước đó
*
Nhân sinh luôn luôn tràn ngập các loại ngoài ý muốn, làm ngoài ý muốn tấp nập phát sinh, tựa hồ nhiều ngoài ý muốn liền không phải ngoài ý muốn, mà là do người.
Không được yên tĩnh mấy ngày, lại liên tiếp phát sinh hai chuyện.
Trong đó một chuyện là một tiểu nương tử thuộc bên tám phòng chi thứ lần vẫn như cũ ngã sấp xuống, chỉ là lần này so với lần trước nghiêm trọng hơn, lần trước người kia đập đầu và bị đau chân, lần này suýt chút nữa bị huỷ dung.
Không biết làm sao mà nàng ấy ngã vào một chỗ trong bụi hoa, mặt hướng xuống dưới, bụi hoa cành lá đả thương mặt nàng ấy, vận khí còn cực kỳ không tốt, trong đó còn có một chỗ có miếng đá sắc nhọn, trên gương mặt bị vạch ra một vết thương dài, có thể lường trước cho dù là ngày sau chữa khỏi, đoán chừng cũng sẽ lưu lại vết sẹo.
Còn sự việc còn lại là một tiểu nương tử thuộc năm phòng chi chính trực tiếp rơi xuống nước, suýt chút bị chết đuối, người được cứu lên, lại bị nóng sốt nhiệt độ cao chưa giảm, đến nay vẫn còn đang hôn mê.
Hai chuyện này cùng chuyện lần trước đều giống nhau, đều là không tìm được người quấy phá, đều bởi vì lúc đó ở nơi ấy có rất nhiều người, đừng nói người bên ngoài không nhìn thấy, ngay cả tiểu nương tử bị thương trên mặt kia cũng không biết được đến cùng là ai đẩy nàng ấy.
Liên tiếp hai chuyện huyên náo có chút lớn, Hà Đại Nương ra mặt đem tất cả mọi người triệu tập lại. Dù trong lời nói cũng không chỉ ra là có người quấy phá, nhưng ý tứ trong lời nói đều là như thế, về sau ít đi ra ngoài chơi đùa, đề phòng lại phát sinh thêm việc gì ngoài ý muốn.
Lập tức khai trừ hai người, việc này làm tất cả mọi người không khỏi có chút kinh hoảng, từng người đóng cửa không ra, thường ngày ăn uống đều có tỳ nữ thiếp thân phụ trách. Dù cho ngẫu nhiên muốn ra ngoài hít thở không khí, cũng không còn là tốp năm tốp ba, mà là một người, chỉ đem tỳ nữ thiếp thân của mình đi theo, một khi đụng phải người tới gần, đều là dùng loại ánh mắt phòng bị xem chừng đối phương.
Tĩnh Viên bên trong đột nhiên lập tức liền yên tĩnh trở lại, phảng phất như chốn không người.