Độc Phụ Không Hoàn Lương

Chương 15




Chiếu theo cách nói của Tiêu Tuyết, tựa hồ xác thực có cái gì đó mờ ám.

Phải biết rằng danh ngạch chỉ có năm cái, nếu là thật sự bị hai người kia đoạt đi hai cái, nói cách khác chỉ còn lại ba cái. Không nói đến Tiêu Nhân, Tiêu Dung và Tiêu Thiến không có tự tin chính mình nhất định có thể có được một danh ngạch, biết đâu ở giữa có bất ngờ xảy ra?

"Cái khác không đề cập tới, chỉ bằng hình dáng ——" Tiêu Tuyết sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình, tựa hồ có một điểm tự giễu, "Muội muội luôn luôn cảm thấy dáng dấp mình không kém, thế nhưng là cùng hai người kia so sánh, lại là mặc cảm."

Lời này để ba người không khỏi nhớ lại tướng mạo của hai người kia, nghĩ đến hai người kia rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng đã hiển hiện tuyệt sắc chi tư, không khỏi như lâm vào đại địch đều nắm thật chặt tay.

Tiêu Dung một mặt căm giận bất bình, muốn đi nói tiếp, lại bị Tiêu Thiến âm thầm kéo tay.

Tiêu Thiến đứng lên, cười nói: "Đột nhiên nhớ tới còn có một số chuyện, ta cùng muội muội lui trước."

Đối với Tiêu Nhân cùng Tiêu Tuyết hai người gật đầu rồi gật đầu, Tiêu Thiến liền lôi kéo Tiêu Dung rời đi.

Thấy Tiêu Thiến hai người rời đi, Tiêu Nhân giống như cười mà không cười nhìn Tiêu Tuyết liếc mắt một cái, liền cũng rời đi theo.

Lưu lại một mình Tiêu Tuyết, thoạt đầu sắc mặt nàng ta có chút trắng bệch, sau đó lộ ra một vòng tươi cười không rõ ý vị.

Dù cho biết được nàng đang khích bác thì như thế nào? Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, thì rốt cuộc xóa đi không xong, trừ phi thật là không quan tâm.

*

Mãi cho đến chỗ không người, Tiêu Dung mới tránh tay Tiêu Thiến đang gấp gáp lôi kéo nàng ta.

"Ngươi làm gì kéo ta đi, còn vội vội vàng vàng như thế!"

Tiêu Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn muội muội liếc mắt một cái, thấp giọng nói: " Tiêu Tuyết kia không phải người tốt, ngày sau chúng ta ít cùng nàng ta lui tới."



"Cái này cùng lui tới lại có quan hệ gì?"

Tiêu Thiến tức giận: "Ngươi không nhìn ra nàng ta đang xúi giục chúng ta

sao?"

Tiêu Dung nhếch miệng, "Ta tự nhiên nhìn ra nàng ta là đang chọn xúi giục, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi thông minh. Nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận nàng ta nói rất có đạo lý, mấy người kia đúng là uy hiếp, nhất là kia hai người kia."

Tiêu Thiến sững sờ: "Nhưng... "

"Có thể có cái gì? Ta cũng không quên chúng ta ở chỗ này là làm gì, nếu là có thể thành, về sau chúng ta cũng không còn là nữ nhi của tỳ nữ có địa vị thấp kém sinh ra. Cũng có thể có xếp hạng, cũng có thể gả cho nhà tốt, cũng có thể đeo trang sức vàng bạc gia nhập vòng tròn giới quý nữ. Dù cho nương thân phận không thể thay đổi, chỉ cần hai ta có địa vị, Mã Thi cũng không dám làm khó dễ nương, còn có tiểu đệ, chúng ta bây giờ là mượn thế của hắn, nếu chúng ta có tiền đồ, về sau cũng có thể giúp được hắn".

Xem ra Tiêu Dung này cũng không phải người đơn giản, phân tích có trật tự, làm cho người không thể nào cãi lại. Bất quá thực tế là như thế, xuất thân ở bên trong ngôi nhà dạng này, không may là thân phận đê tiện, muốn bản thân mình tốt, muốn người thân mình tốt, tất nhiên không thể thiếu mưu tính.

Sẽ mưu tính, lại có mấy ai là thiếu thông minh đâu?!

Tiêu Thiến trong lúc nhất thời, không nói lên được gì.

Tiêu Dung ánh mắt lưu chuyển, lại nói: " Tiêu Tuyết kia muốn lợi dụng chúng ta, ai lợi dụng ai còn không biết đâu, tỷ tỷ ngươi chờ đi."

Nói xong, nàng cười gằn hai tiếng, đó có thể thấy được nhất định là đã nghĩ ra được kế sách gì.

*

Đại Niếp tự nhiên không biết được những lời nói ngầm sắc bén này, nhưng nàng cũng hiểu được ở tại vòng xoáy lợi ích này, vĩnh viễn không thiếu phân tranh.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng rất ít đi ra ngoài, không riêng bởi vì muốn khổ luyện kỹ nghệ, còn bởi vì nàng không muốn xảy ra chuyện.

Đại Niếp và Tiểu Niếp ở giữa vẫn như cũ là rơi vào cục diện giằng co.

Bởi vì hai người là vào ở sớm mấy ngày, chỗ ở liền được an bài cùng một chỗ, chỉ là cách nhau một bức tường, vì lẽ đó ngày bình thường Tiểu Niếp bên kia động tĩnh gì, Đại Niếp cũng rõ ràng.

Mấy ngày trước đây thấy Tiểu Niếp một mực đóng cửa không ra, Đại Niếp còn nghĩ nàng ta có chủ kiến có tính toán gì, ai ngờ hai ngày nay thỉnh thoảng liền có người tới cửa tìm Tiểu Niếp, thấy bọn họ cùng nhau đồng xuất đồng tiến, tựa hồ sinh động không ít, Đại Niếp sinh ra một loại cảm giác rất vi diệu.

Chỉ là tỷ muội hai người bây giờ đã mỗi người một ngả, Đại Niếp cũng không muốn đi quản tâm tư Tiểu Niếp, tự nhiên buông xuôi bỏ mặc, Đại Niếp thậm chí sinh ra một loại tâm thái chế giễu.

"Tiểu nương tử, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Tỳ nữ Liên Chi hỏi.

Liên Chi là tỳ nữ hầu hạ Đại Niếp, làm người kiệm lời ít nói, nhưng đối với Đại Niếp hầu hạ lại là cực kì tận tâm tận lực. Đại Niếp đời trước bên người tới tới đi đi cũng có không ít tỳ nữ, vì lẽ đó được người hầu hạ cũng không làm sao lạ lẫm, cũng không có sinh ra cảm giác không được tự nhiên.

Lúc Đại Niếp vừa đến, hành vi của mình rất bình thường, nhưng để Liên Chi nhìn thấy, thì kinh ngạc cũng lại là kinh ngạc. Phải biết rằng xuất thân cùng hoàn cảnh lớn lên của Đại Niếp, Liên Chi đều biết được, bình thường xuất thân thấp hèn mà trong một đêm cảnh ngộ biến đổi, là người đều sẽ sinh ra một chút phản ứng, tỷ như đắc ý quên hình tượng, tỷ như đứng ngồi không yên.



Có thể do Đại Niếp xử sự không sợ hãi, không kiêu ngạo không tự ti, để Liên Chi đem kinh ngạc ép vào đáy lòng, đồng thời càng là không dám lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Nâng cao giẫm thấp ở nhóm người hạ nhân đều xem như bình thường, nhưng bình thường hạ nhân có nhãn lực sẽ chẳng hề như thế. Hạ nhân có thể được an bài tiến vào Tĩnh Viên hầu hạ, đều không đơn giản, phần lớn đều là xuất thân từ nhà thế bộc. Mấy thiếu nữ này nhìn như bị người hầu hạ, kỳ thực ngày sau là dạng gì cũng không biết, nếu có thể bay lên đầu cành không đề cập tới, nếu là không thể, kì thực địa vị còn không bằng mấy người hạ nhân này.

Nhưng từ khi Liên Chi tiến vào đây, chính mình hầu hạ tiểu nương tử này rất có cơ hội đi đến một bước cuối cùng. Không nói đến dung mạo của nàng, chỉ bằng sự bình tĩnh cùng tâm thái như thế, cùng với sự cố gắng, là đủ khinh thường rất nhiều người, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất nàng ấy tận tâm tận lực như thế.

"Ta luyện bao lâu rồi?" Đại Niếp dừng lại động tác, chầm chậm thở ra một hơi, mồ hôi ẩm ướt trán của nàng, để khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng tăng thêm một vòng hồng nhuận.

"Khoảng một canh giờ."

Liên Chi cung kính đưa lên một cái khăn sạch, Đại Niếp lau lau mồ hôi, rồi lại đưa nó thả lại trong tay Liên Chi.

Đại Niếp gật gật đầu, giống như không thèm để ý mà hỏi: "Người sát vách sau khi rời khỏi đây, trở về rồi sao?"

Liên Chi gục đầu xuống, đem vẻ kinh ngạc ép tại đáy mắt, trả lời: "Còn chưa từng trở về." Tựa hồ có chút chần chờ, dừng một chút, nàng lại nói: "Tiểu Nương Tử sát vách là cùng tứ phòng Tuyết nương tử cùng nhau ra ngoài, tựa hồ là đi phòng Dung nương tử uống trà."

Tiểu Niếp đi làm cái gì, Đại Niếp cũng không có hỏi, nhưng Liên Chi lại nhiều lời một câu như vậy. Còn Liên Chi một mực ở tại bên người Đại Niếp hầu hạ, có thể biết được nhiều tin tức như vậy, nói rõ Liên Chi là có con đường thu thập tin tức, đây hết thảy đều bị Đại Niếp thu vào đáy mắt.

Nàng nhìn nửa khuôn mặt buông thõng của Liên Chi liếc mắt một cái, ngoắc ngoắc khóe môi, nhẹ nhàng lên tiếng, đại biểu mình biết rồi.

Ngừng nửa ngày, nàng dường như vô tình cười nhẹ một tiếng, "Tự mình tìm đường chết, cũng chẳng trách người bên ngoài."

Câu nói này thanh âm cực nhỏ, lại là rất rõ ràng chui vào trong tai Liên Chi, lập tức trong lòng nàng chấn động mãnh liệt, thật lâu mới chuyển thành bình tĩnh.

Lúc này một chủ một bộc, đều là nửa đường tương giao, đối lẫn nhau tâm tính tất cả đều không rõ ràng, thường ngà hành vi cử chỉ bên trong sao lại không phải là một loại thăm dò. Liên Chi thử là - là có thể phụ thuộc đi lên hay không, mà Đại Niếp thử lại là - ngươi có thể làm việc cho ta hay không.

Đến nay hiệu quả không tệ, Liên Chi cũng rất thành công thăm dò rõ ràng một chút suy nghĩ trong lòng Đại Niếp. Như là chuyện với tiểu nương tử sát vách kia, theo lý hai người là tỷ muội song sinh cùng một mẹ, lẽ ra nên thân mật nhất. Từ lúc Liên Chi hầu hạ bên người Đại Niếp, liền gặp hai người mỗi người một ngả. Nàng tự nhiên rất tò mò, một tỳ nữ xứng chức đương nhiên phải thăm dò suy nghĩ chủ nhân rõ ràng, mới có thể đem mọi chuyện làm đến thoả đáng.

Đây là lần đầu tiên Đại Niếp ở trước mặt Liên Chi biểu hiện ra tâm tình của mình, Liên Chi cũng rất thành công tiếp thu được.

"Ta muốn tắm rửa, ngươi chuẩn bị một chút."

Liên Chi thấp giọng lên tiếng, liền khom người lui xuống.

Đại Niếp đang muốn hướng chỗ phía sau phòng ngủ mà đi, Liên Chi lại vội vàng trở về.

Nàng vừa ghé vào bên tai Đại Niếp nói nhỏ vài câu, liền thấy rèm vải ở cửa chính bị người nhấc lên, một thiếu nữ áo trắng đi đến.

Thiếu nữ này dung mạo hồn nhiên xinh đẹp, đào tâm khắp khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhàng, không có chút nào rụt rè mà nói: "Luôn luôn thấy tỷ tỷ không ra khỏi cửa, cố ý đến quấy rầy một hai, sẽ không không chào đón chứ?"

Quả nhiên tới rồi?



Thấy người này, Đại Niếp mắt sáng lên. Nàng giả vờ nhìn Liên Chi liếc mắt một cái, Liên Chi vội vàng thấp giọng giới thiệu nói: "Vị này là Ngọc nương tử thuộc năm phòng chi chính."

Còn có một câu Liên Chi không nói, cũng là nữ nhi của Tiêu Ngũ Lang quân, trừ đích xuất Tiêu Lục Nương, bên ngoài còn có một nữ nhi này.

Nàng ta tên đầy đủ là Tiêu Ngọc, so với Đại Niếp nhỏ hơn nửa tuổi, chính là sủng tỳ của Tiêu Ngũ Lang quân sinh ra. Dù xuất thân cùng Đại Niếp Tiểu Niếp không khác nhau chút nào, nhưng đãi ngộ của nàng ta không phải Đại Niếp hai người có thể so.

Tiêu Hàng tính cách yêu ghét rõ ràng, chán ghét Triều Hà quận chúa, liền đối với nữ nhi Tiêu Lục Nương cũng không yêu thích lắm. Cũng bởi vậy nữ nhi này cực kì được hắn yêu thích, dù thân phận thấp, nhưng thường ngày ăn mặc đồ dùng đều là không tầm thường.

Hai mái hiên so sánh, Đại Niếp cùng Tiểu Niếp cảnh ngộ liền có chút bi thảm.

Đại Niếp một mặt bình tĩnh không lay động, tựa hồ cũng không kinh ngạc đối với thân phận người tới, "Ta xưa nay yêu thích yên tĩnh, vì lẽ đó rất ít đi ra ngoài. Muội muội tới trước bái phỏng, ta sao lại có thể không chào đón. Ngồi đi, Liên Chi dâng trà."

Phen diễn xuất này, chọc cho Tiêu Ngọc trong đôi mắt đẹp dị quang liên tục.

Đối với người cha ruột này, trừ đích xuất Tiêu Lục Nương là có ba nữ nhi, Tiêu Ngọc sớm có nghe thấy, chỉ là nàng khinh thường. Nàng ta xưa nay được cha nhìn với con mắt khác, dù thân phận thấp, nhưng nàng ta tự nhận ngày sau tiền đồ nhất định không kém. Tiêu Lục Nương dù xuất thân cao hơn nàng ta, địa vị cao hơn nàng ta, nhưng lại không có cha sủng ái.

Lần này có thể được ghi danh đi vào Tĩnh Viên, là chuyện trong dự liệu của Tiêu Ngọc, có thể khiến nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng chính là - Đại Niếp hai tỷ muội, cũng tới ở đây.

Đây hết thảy tự nhiên khiến trong lòng Tiêu Ngọc kinh hãi, trước kia Nguyệt Cơ bị Tiêu Hàng nạp làm ngoại thất,, Tiêu Ngọc đã từng nghe mẹ ruột nói, Nguyệt Cơ kia rất được lang quân sủng ái, bởi vì trở ngại sự ghen tị của Triều Hà quận chúa mới có thể lưu lạc hoàn cảnh này.

Đối với hai mẫu nữ Tiêu Ngọc loại này là dựa vào sủng ái mà thành người, không có ai so với các nàng hiểu rõ hơn về tác dụng của sự sủng ái. Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, cái gọi là dời tình tác dụng, các nàng cũng hiểu được lợi hại trong đó.

Nguyệt Cơ chết rồi, về sau Đại Niếp Tiểu Niếp ra mặt, vì sao lại xuất đầu, người ta luôn luôn giỏi về liên tưởng, cũng bởi vậy Tiêu Ngọc sinh ra một loại cảm giác nguy cơ lớn lao.

Loại cảm giác nguy cơ này làm nàng ta đứng ngồi không yên, liên tiếp suy nghĩ mấy ngày, Tiêu Ngọc mới ổn định quyết tâm đến thăm dò một hai. Đương nhiên cũng là một loại thị uy, nàng ta biết cảnh ngộ tỷ muội Đại Niếp, sinh trưởng tại Linh viện loại địa phương kia, sống được còn không bằng hạ nhân, tự nhiên sẽ đối với nàng ta có phần ngưỡng mộ.

Vừa mới vào cửa nàng ta đã đối mặt với một thiếu nữ không kém các nàng, không nói tới hình dáng, mà còn là thái độ của nàng, hoàn toàn không giống như người có xuất thân từ một nơi không có kiến thức, điều này lập tức khiến trong lòng Tiêu Ngọc cảm giác nặng nề.