Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 74: "Ông chú" xấu xa!!! (2)






Chương 74: "Ông chú" xấu xa!!! (2)

Trong lúc trầm tư, lực đạo trên tay không khỏi mạnh hơn mấy phần khiến Quan Mẫn Mẫn vốn đang chìm trong mộng đẹp tỉnh lại, hàng mi dài khẽ chớp, mới vừa mở mắt ra gương mặt đã bị hôn một cái, sau đó là giọng trầm thấp của người đàn ông, 'Dậy rồi? Có muốn ra ngoài một chút không?'

Hôm nay ngủ như vậy cũng đủ rồi, ở nhà chỉ tổ bị người này trêu ghẹo, khó được một lần hắn hỏi ý kiến của cô, cầu còn không được!

Sầm Chí Quyền định ôm cô đi rửa mặt nhưng Quan Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy ra, 'Em tự đi được.'

'Anh sợ chân em còn mỏi.' Người không biết xấu hổ nào đó nói.

'Làm gì có!' Cô gái xấu hổ cực kỳ, đẩy hắn ra chạy vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, ngắm lại gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, khí sắc tốt cực kỳ, cô đưa tay véo nhẹ đôi má, cắn mạnh môi khi nhìn thấy những dấu hôn chói mắt trên cổ...

Tuy rằng đã cùng hắn làm mấy lần nhưng cô vẫn thấy rất không được tự nhiên...

Đối với chuyện đó, tất cả những gì cô biết đều chỉ là qua sách vở, lần đầu tiên vào sáu năm trước, cả quá trình cô hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì, lúc tỉnh lại cảm giác duy nhất chính là đau nhưng tối hôm trước, tối hôm qua cho đến sáng nay, cô đều có cảm giác!

Hơn nữa cảm giác đó rất mãnh liệt! Một loại cảm giác đắm đuối, trầm mê, khiến người ta quả thực...

Mà người nào đó nhu cầu rất lớn, cô căn bản là chống đỡ không nổi.

Thôi tốt nhất là không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu...

Từ phòng tắm bước ra, Sầm Chí Quyền vẫn còn đang đợi.

'Anh cũng muốn ra ngoài sao?' Cô có chút không được tự nhiên túm lấy làn váy hỏi.

Thực ra là cô muốn về nhà nhưng con trai và Tĩnh Di đều đến Hồng Kông, cô về nhà cũng rát nhàm chán, nhưng bảo cô cùng hắn ra ngoài, một nam một nữ, cảm giác giống như là...hẹn hò vậy!

Hẹn hò với Sầm Chí Quyền là chuyện trước giờ cô chưa bao giờ dám nghĩ.
Nhưng hắn đã đứng lên, đi đến bên cạnh nắm lấy tay cô, động tác tự nhiên cực kỳ giống như hắn đã làm điều đó hàng nghìn hàng vạn lần rồi vậy, cô muốn rũ ra cũng không được, chỉ đành mặc kệ hắn nắm. Bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay hắn càng thêm nhỏ, cảm giác giống hệt như lúc cô nắm tay con trai vậy.

'Đi thôi, ra ngoài đổi gió.'

Hắn không nói gì thêm, nắm tay cô ra ngoài.

Đi đến trước thang máy, Quan Mẫn Mẫn không kìm lòng được ngoảnh nhìn về phía một cánh cửa nằm trong dãy hành lang.

Không biết Trang Lâm có còn ở trong đó không nhỉ? Cô ấy với anh hai thế nào rồi?

Từ lần đầu tiên gặp cô ở chỗ này, cô đã đến đây mấy lần rồi nhưng không hề gặp lại lần nào nữa.

Nhưng trực giác nói cho cô biết, Trang Lâm chắc vẫn còn ở chỗ này.

Nhưng giờ còn chưa đến giờ tan tầm, chắc cô sẽ không ở nhà đâu nhỉ?

Càng nghĩ tay càng ngứa ngáy muốn ẩn thử chuông cửa nhưng vừa nghĩ tới nhiều khả năng đây là nhà của anh hai cô, chỉ cần nghĩ tới gương mặt âm trầm của Quan Dĩ Thần, lòng cô đã sợ run lên.

Nỗi sợ hãi lấn át lòng hiếu kỳ, vẫn là thôi đi.

Lại nghĩ tới sau này có lẽ cơ hội cô xuất hiện ở nơi đây chắc là không ít, nhất định sẽ có lần giống như lần trước ngẫu nhiên gặp được.

Tuy rằng không muốn thừa nhận sau này còn phải cùng đại boss gì đó nhưng hiện tại không thể phủ nhận quan hệ của hai người thực sự rất không rõ ràng...

Một lời khó mà nói hết!

'Anh của em không ở chỗ này.' Cửa thang máy mở ra, thấy cô luôn nhìn về phía cánh cửa kia, trên mặt vừa tò mò vừa rối rắm, không cần nghĩ cũng biết đang nghĩ cái gì.

Nghe hắn nói như vậy, Quan Mẫn Mẫn vội ngẩng đầu lên, 'Ý anh chính là, đây là nơi anh ấy kim ốc tàng kiều?'

Xem ra huyết thống thứ này thực sự là di truyền, năm đó ba cô cũng phong lưu thành danh, giờ xem ra anh hai cũng không khác bao nhiêu.

Sầm Chí Quyền không thỏa mãn trí tò mò của cô nữa, đẩy cô vào thang máy.

'Nói một chút thì làm sao?' Quan Mẫn Mẫn không vui ngoảnh mặt sang hướng khác.

Người này thật sự quá nhỏ mọn, chuyện hắn không muốn nói thật sự khó mà nạy được nửa lời từ miệng hắn, vừa nãy nói với cô chuyện anh hai không ở chỗ này chắc đã là cực hạn.

'Không sao cả.' Hắn điềm tĩnh nhìn sườn mặt của cô, vẫn không khác gì một đứa trẻ, không vui thì liền xụ mặt xuống, 'Muốn có được thứ mà mình muốn thì phải trả giá, có phải không?'

Trả giá? Quả nhiên là thương nhân gian trá! Chuyện gì cũng kéo đến lợi ích!

Cô ngủ cùng bao nhiêu lần còn chưa đủ sao? Đương nhiên những lời này Quan Mẫn Mẫn không dám nói ra, nói không chừng cô nói ra rồi, hắn sẽ ở ngay trong thang máy làm những chuyện thiếu nhi không nên biết với cô nữa.

Trước đây cô luôn cho rằng người đàn ông như Sầm Chí Quyền cuộc sống nhất định rất vô vị nhưng trên thực tế, thời gian tiếp xúc với hắn càng dài, hình tượng nghiêm cẩn lạnh lùng của hắn trước đây trong mắt cô đã sụp đổ.

'Em trả giá còn chưa đủ sao?' Cô hờn dỗi bĩu môi.

'Ngủ cùng anh thêm vài tối nữa có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại.' Còn về việc nói với cô những gì, có phải thứ cô muốn biết hay không, đó lại là chuyện khác.

Ngủ thêm mấy đêm nữa cũng chỉ mới suy nghĩ lại thôi? Nếu như đột nhiên hắn nói chưa suy nghĩ xong, vậy chẳng phải cô mất cả chì lẫn chài sao?

Hừm, cô không thèm!

'Em không muốn biết.' Qua hai ngày nữa cô đến công ty tìm Trang Lâm, nhất định sẽ tìm được cách moi được tin tức gì đó từ cô.

'Vậy thì thôi.' Dù sao hắn cũng không quá thích tám chuyện của người khác.

Trầm mặc không lâu thì thang máy đến lầu một, hai người bước ra, ngồi lên xe hắn thẳng đến một câu lạc bộ Golf ở Sentosa.

'Em không biết.' Quan Mẫn Mẫn không muốn xuống xe chút nào, tối qua bị hành hạ quá sức, hai chân không dễ dàng gì mới hồi phục chút sức giờ còn kéo cô đi vận động, cô không muốn.

'Anh dạy em.' Hắn mở cửa xe, trực tiếp kéo cô xuống.

'Em không muốn học, chân còn mỏi.' Cô ăn vạ.

'Thần kinh vận động quá kém, còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.' Hắn nói một cách ý vị sâu xa, kéo cô gái không quá chịu phối hợp kia vào trong.

Câu lạc bộ này vốn là căn cứ chống quân Anh vào thế chiến thứ hai, giờ tuy rằng đã chuyển mình thành câu lạc bộ Golf cao cấp cấp quốc tế nhưng những thiết bị phòng ngự quân sự vẫn còn khắp nơi.

Trong sân Golf cây cối xanh mướt, ao hồ, khe suối, núi giả, cảnh trí thật sự rất đẹp, không khí cũng rất mới mẻ.

Nếu như không phải bị ai đó kéo đi đánh golf, Quan Mẫn Mẫn nhất định sẽ hưởng thụ mọi thứ ở đây.

Sầm Chí Quyền ở chỗ này có phòng thay đồ riêng, rất nhanh đã có người mang đến một bộ quần áo đánh golf cho nữ thích hợp với cô.

Không phải rất cam tâm tình nguyện thay bộ đồ kia vào rồi mới phát hiện, bộ đồ trên người cô đang mặc là màu trắng, cùng với bộ đồ màu đen trên người Sầm Chí Quyền rõ ràng là đồ đôi, có cần phải vậy không chứ?

'Có thể đổi một bộ khác không?' Cô liếc qua hắn một cái, lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Chí Quyền ăn mặc như vậy, so với vẻ nghiêm túc và xa cách thường ngày quả thật là khác nhiều lắm, thoạt nhìn trẻ tuổi bình thường nhiều, nhưng không phải cái loại trẻ trung ngây ngô mà là một vẻ tao nhã và đầy khí chất.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, người ta đường đường là cháu đích tôn của nhà họ Sầm danh giá, từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng lớn lên, cái loại khí chất ấy là do trời sinh, người khác muốn học cũng không học được.

'Không được!' Hắn nhìn ra ngay ý tưởng của cô, cầm lấy hai cây gậy đánh gôn kéo tay một người không cam tâm tình nguyện nào đó bước ra ngoài.

Ngồi lên xe điện chuyên dụng chạy đến chỗ mà hắn chỉ định đã thấy có hai người ở đó chờ sẵn, khi thấy hắn và cô đến, hai người kia cũng quay lại định chào hỏi.

Khi Quan Mẫn Mẫn nhìn thấy một trong hai người kia là anh trai mình, nụ cười trên môi chợt cứng lại, 'Anh...'

Vẫn không thể nào dùng thái độ tự nhiên tự tại đối mặt với người anh này, nhất là khi anh ta dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cô.

Quan Dĩ Thần cũng như trước đây, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì, thực ra hắn cũng không có gì để nói.

Người trước giờ chưa từng dẫn theo bạn gái như Sầm Chí Quyền hôm nay lại có ngoại lệ, hắn còn biết nói gì đây?

'Hai người chơi trước đi, tôi dạy cô ấy.' Sầm Chí Quyền cười với họ rồi đưa một cây gậy trên tay cho Quan Mẫn Mẫn.

'Quan tiểu thư, Sầm Chí Quyền rất ít khi dạy người ta đánh golf, ráng mà học đi.' Người đàn ông kia cười như hiểu rõ, vỗ vai Quan Dĩ Thần, 'Dĩ Thần, chúng ta đi trước đi.'

Quan Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng nghĩ được Sầm Chí Quyền dạy là một chuyện vinh quang gì, nhất là khi người nào đó không phải thật lòng muốn dạy cô mà chỉ là muốn nhân cơ hội này ăn đậu hủ mà thôi.

Nào có giáo viên nào dạy mà dán sát vào người học viên thế này chứ?

Hai tay hắn nắm lấy tay cô, không chỉ bao vây cô trong vòng tay của mình mà còn cố ý ghé sát miệng vào tai cô mà nói chuyện, hơi thở nóng rực ấy không ngừng phất qua vành tai khiến cả người cô có chút hỗn loạn, mê mang, thế này làm sao mà đánh golf được chứ?