"Không được! Tuyệt đối không thể bị phong sát! Chị Sa Sa...chị mau nghĩ cách đi, làm ơn..."
Cố Mạn Châu tuyệt vọng nhìn An Lâm Sa, cơ thể của cô ta có chút run rẩy, bàn tay thon dài siết chặt bả vai của An Lâm Sa, điên cuồng gào thét.
Từ khi tin tức cô ta được N kim chủ bao nuôi bị tung lên mạng, dẫn đầu bảng xếp hạng hot search mấy ngày liên tiếp khiến tất cả mọi thứ của cô ta bị hủy hoại. Công ty hủy hợp đồng với cô ta giữa chừng, tất cả công ty khác có ý muốn hợp tác với cô ta trước kia đều quay lưng lại với cô ta, thậm chí còn ủng hộ việc phong sát cô ta trong giới giải trí.
Mà tất cả những điều này đổ ập vào người Cố Mạn Châu khiến cô ta nhất thời không thể chịu nổi, những kim chủ trước kia đã bao nuôi cô ta đều khinh thường cô ta mà bỏ rơi cô ta, ngay cả Piter cũng vậy.
"Cố Mạn Châu, em nên hiểu rõ tình hình hiện tại của mình đi! Trước kia tôi đã khuyên em rất nhiều, làm người đừng có đứng núi này trông núi nọ, cũng đừng dại dột đụng đến vợ của Bạch Thiên Kình"
An Lâm Sa lạnh lẽo liếc nhìn Cố Mạn Châu, dứt khoát hất tay của cô ta ra khỏi người mình, thâm thúy tiếp tục cất giọng :
"Bây giờ những chuyện này đều là do em tự chuốc lấy, tôi không có cách nào giúp được. Tất cả các công ty hoạt động trong giới giải trí đã tẩy chay em rồi, hơn nữa phía bên trụ sở đã quyết định phong sát em, vậy nên đừng làm loạn nữa. Em nên học cách chấp nhận đi!""Chấp nhận ư?!" Cố Mạn Châu cười điên loạn nhìn An Lâm Sa, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, trên chán nổi đầy gân xanh, gắn lên từng chữ :
"Chị bảo tôi làm sao mà chấp nhận được đây? Tất cả mọi thứ mà tôi cố gắng bấy nhiêu năm nay đều bị hủy hoại rồi, làm sao mà tôi có thể chấp nhận được
hå?!"
"Không chấp nhận cũng phải chấp nhận! Đây là do cô tự chuốc lấy, tôi hôm nay đến đây chỉ để thông báo cho cô một tiếng thôi, từ hôm nay tôi sẽ không còn là người đại diện của cô nữa. Cho nên sau này đừng tìm tôi!"
An Lâm Sa bực bội nhìn Cố Mạn Châu, chị ta đã nhẫn nhịn quá lâu cái tính cách hách dịch của Cố Mạn Châu rồi, bây giờ ra nông nỗi này cũng thật đáng đời. Đã không biết tự lượng sức còn ra vẻ huênh hoang, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn và An Lâm Sa đã chịu đựng đủ rồi, người như Cố Mạn Châu quả không xứng đáng với danh xưng "Ảnh hậu" trong giới giải trí.
"An Lâm Sa! Chị đừng quên là ai đã khiến danh tiếng của chị nổi tiếng hơn, là tôi, là tôi đã giúp chị đó! Chị không thể bỏ mặc tôi được!" Cố Mạn Châu tức giận cực độ, quát tháo vào mặt An Lâm Sa.
"Ha, cô quá đề cao bản thân mình rồi đó. Cô nên nhớ là tôi đã dìu dắt cô lên đỉnh cao của vinh quang, là tôi đã giúp cô có được vị trí ảnh hậu.." An Lâm Sa cười cợt, lại nói tiếp :
"Không có cô, tôi vẫn có thể bồi dưỡng một tiểu hoa đán khác thành ảnh hậu. Hừ, cô nên biết hiện tại bản thân cô chỉ là một kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ mà thôi!"
An Lâm Sa nói xong, không để cho Cố Mạn Châu có thêm cơ hội phản bác chị ta xoay người dứt khoát rời đi, trong căn phòng rộng lớn nhất thời chỉ còn lại một mình Cố Mạn Châu oán hận nhìn theo bóng lưng An Lâm Sa.
"An, Lâm, Sa! Nhất định tôi sẽ khiến chị phải hối hận!"Biệt phủ Tôn gia, Bạch Thiên Kình vừa tới đã được Tôn phu nhân nhiệt tình tiếp đón, ngược lại với bà thì Tôn Duật Trì rất không vừa ý với sự xuất hiện của hắn. Suốt buổi nói chuyện gã luôn nhìn hắn bằng ánh mắt hình viện đạn, giống như chỉ cần sơ xuất một chút là có thể lườm chết Bạch Thiên Kình, đương nhiên là hắn cũng nhận ra điều đó nhưng lại xem như không thấy.
"Âyzo...xem kìa, mẹ suýt chút nữa quên mất con đến thăm Kỳ Nhi, thôi mau lên phòng gặp con bé đi. Chắc giờ này con bé cũng thức rồi." Tôn phu nhân hiền hậu nhìn hắn nói.
"Vâng, con xin phép." Hắn nhẹ giọng đáp, sau đó đi lên lầu hai.
Bạch Thiên Kình đi rồi Tôn Duật Trì mới rũ bỏ ánh mắt thù địch, nhàn hạ cầm tách trà lên uống, chưa kịp nuốt xuống đã bị cái nhìn sắc lạnh của mẹ mình làm cho lạnh cả sống lưng.
"Con đó, đừng có mà làm khó Tiểu Kình, nếu để mẹ biết được con khi dễ thằng bé mẹ nhất định không tha cho con đâu!" Tôn phu nhân trước khi đứng dậy đi vào phòng bếp không quên trừng mắt nhắc nhẹ cậu con trai yêu quý.
Tôn Duật Trì ai oán nhìn mẹ mình, trong lòng nước mắt chảy ròng ròng, rõ ràng gã mới là con trai ruột của mẹ mà sao gã cứ có cảm giác bản thân bị cho ra rìa thế.
"Mẹ à, con không hề làm gì cậu ta nhé." Tôn Duật Trì ủ rũ nói, trong lòng thầm ghi thù Bạch Thiên Kình thêm một chút.
Cũng không biết Bạch Thiên Kình đã làm gì mà cả cha mẹ gã đều yêu quý hắn, thật con mẹ nó chứ, gã nhất định không dễ dàng chấp nhận đâu.
"Hừ! Tốt nhất là như vậy!" Tôn phu nhân hừ lạnh đáp, chợt nhớ ra điều gì đó bà lại nói, "Đúng rồi, mẹ có sắp xếp buổi xem mắt cho con với con gái của bạn mẹ, chiều mai nhớ đến đúng giờ!""Mẹ.." Khóe môi Tôn Duật Trì giật giật, không nói nên lời, mệt mỏi nhìn về phía Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân xem như không thấy sự ai oán mà con trai dành cho bà, tiếp tục nói:
"Nhớ đừng có giở trò! Con cũng không nhỏ tuổi nữa cũng nên thành gia lập thất rồi."
"Con mới 28 thôi mẹ à.." Tôn Duật Trì bất lực xoa xoa hai bên thái dương.
"Mẹ không biết, con trai của bạn mẹ họ bằng tuổi con cũng đã kết hôn có con hết rồi, con cũng mau mau kết hôn đi"
Tôn phu nhân lạnh lùng nói, khí thế áp bức tỏa ra khiến Tôn Duật Trì rùng mình một cái, vội vã ngồi im lặng ngoan ngoãn nghe mẹ mình giảng dạy. Sau một hồi thao thao bất tuyệt, bỗng trong đầu bà nổi lên một ý nghĩ điên rồ, vội vã hỏi con trai :
"Khoan...có phải con có vấn đề với giới tính không? Nếu không tại sao trước kia lại từ chối hết mấy cô gái nhà lành mà mẹ giới thiệu... Mau trả lời mẹ!"
Tôn Duật Trì bất lực thở dài, quay sang nhìn mẹ mình rồi đáp, "Mẹ nghĩ nhiều rồi, con trai của mẹ không thích nam giới."
Nghe thế Tôn phu nhân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt. Được rồi, mẹ phải đi mua đồ ăn về nấu canh tẩm bổ cho Kỳ Nhi đã, con liệu mà làm."
Dặn dò xong, Tôn phu nhân nhanh chóng cùng một nữ hầu đi ra ngoài. Tôn Duật Trì khẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng, mẹ gã nói đúng gã cũng nên thành gia lập thất rồi, đoạn tình cảm trước kia với Bạch Băng cũng nên buông bỏ thôi.Sau tất cả mọi chuyện, cô ta không xứng đáng có được tình yêu của gã...
NOVEL TOON
Tại phòng ngủ của Mạn Lan Đình, cô vừa mới thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này đã xế chiều. Cô mệt mỏi ngồi dậy định xuống lầu rót nước uống thì Bạch Thiên Kình đẩy cửa đi vào, bốn mắt chạm nhau, bầu không khí rơi vào khoảng lặng.
"Em dậy rồi sao?" Hắn tiến lại phía cô, nhỏ giọng hỏi.
Cô khẽ cau mày, có chút bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, "Anh đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là gặp em và con" Hắn mặt không biến sắc đáp, sau đó từ từ ngồi xuống cạnh cô, nhẹ ôm lấy cô vào lòng.
"Này...anh buông ra..." Cô đỏ mặt trước hành động của hắn, lắp bắp nói.
"Để anh ôm em một chút." Hắn ôn nhu thì thầm vào tai cô khiến cơ thể cô thoáng run rẩy, trái tim như có dòng nhiệt độ ấm áp xẹt qua.
Cái ôm dịu dàng mang theo hơi thở ấm áp từ hắn khiến cô cảm giác trái tim lại một lần nữa đập lệch nhịp vì hắn, lại một lần nữa rung động trước người đàn ông nguy hiểm này, giống như cả đời này cô không thể nào thoát khỏi hắn
vậy.
Cứ như vậy Mạn Lan Đình để mặc cho hắn ôm, hồi lâu sau hắn mới buông cơ thể cô ra, nhẹ nhàng đưa tay xuống vùng bụng đã nhô cao của cô khẽ vuốt ve.
"Con được mấy tháng rồi?" Đôi mắt hắn ngập tràn hạnh phúc nhìn bụng của cô, ôn nhu hỏi nhỏ.
Giống như bị sự ôn nhu của hắn thao túng, cô không cảm thấy bài xích với hắn như trước mà nhỏ giọng đáp lời hắn, "Hơn bốn tháng.."Hắn khế "Ừm" nhẹ một tiếng, tiếp tục vuốt ve bụng của cô, "Con à, hình như
mẹ vẫn còn giận ba... Con nói xem, ba nên làm sao thì mẹ mới tha thứ cho ba đây?"
Giọng nói nhỏ nhẹ pha chút đượm buồn của hắn truyền đến tai Mạn Lan Đình khiến cô mềm lòng, khế quay mặt đi chỗ khác, chu môi đáp :
"Ai thèm giận anh chứ!"
"Em...tha thứ cho anh rồi sao?" Hắn nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập kinh hỉ.
"Hừ! Tôi không có giận anh, sau này đừng nói lung tung trước mặt con nữa..." Mạn Lan Đình khẽ nói, hai má có chút phiếm hồng.
"Cảm ơn em..." Hắn khẽ tựa đầu vào hõm vai của cô, nỉ non.
Trong lòng hắn hiểu rõ bây giờ cô đã chấp nhận tha thứ cho hắn, cho nên hắn tự nhủ từ giây phút này trở đi hắn sẽ không bao giờ để cô phải chịu thêm tổn thương nào nữa, vì cô và vì con hắn sẽ làm tất cả.
Cuối cùng, sau bao ngày tháng cô và hắn đã làm lành với nhau, trong lòng Mạn Lan Đình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đồng thời cô cũng nhận ra từ trước tới nay cô vẫn là không thể hận hắn, cũng không thể buông bỏ hắn, bởi vì cô vẫn luôn luôn yêu hắn, yêu rất sâu đậm.