Sẽ chẳng là gì nếu như không ai thèm đả động tới một sợi tóc của nàng. Giá nếu đừng ai chạm vào nó, đừng ai dại dột tới nỗi lại đi chạm vào thanh danh cao quý của nàng thì hay biết mấy. Đã bao lâu nay nàng luôn tỏ ra thái độ điềm tĩnh hết mực, không quá phận với bất kỳ kẻ nào. Ấy thế mà từ khi tuyển tú nhập cung, đây cùn đã là lần thứ hai bọn chúng dám mạo phạm tới uy quyền của nàng. Phải chăng bọn chúng không biết sợ là gì hay sao? Hay có phải nàng đã quá hiền từ với bọn chúng quá rồi hay không? Chẳng lẽ trong hậu cung suốt ngày chỉ có đấu khẩu lẫn nhau mới vừa lòng?
Thay vì làm nhục hoàng thất, sao bọn chúng lại không dùng một ít thủ đoạn ngông cuồng kia đổi lấy sự ngạo mạn khôn lường, đổi lấy chút thần chí. Và trí thông minh ấy hãy để tìm mọi cách gây sự chú ý với hoàng thượng có phải hơn không. Không một nam nhân nào có thể qua ải mĩ nhân. Từ thời điểm con người khai sinh ra đến nay vẫn chưa thể chối bỏ sự thật ấy là giả mạo. Vậy sao bọn chúng lại cứ muốn chơi trò cung đấu với nàng cơ chứ? Nàng vốn đã muốn sống cách biệt, một thân một mình sống một cuộc sống thư thái nhất có thể. Ấy vậy mà lại cứ muốn phá đám sự tao nhã, nhàn hạ của bổn cung?
Thôi được, sự việc đêm qua đã đủ cho thấy một mặt của sự tàn khốc trong triều đình, vậy cần gì phải nhún nhường để bọn chúng tung hoành nữa? Đã là hoàng hậu thì hậu cung này phải thuộc về tay nàng. Kẻ dưới đều phải quy hàng mọi quy củ do nàng đưa ra. Từ bây giờ trở đi, nàng phải thật sự đối mặt với đám nữ nhân ấy, để sống sót và cũng để có thể nắm giữ quyền vị.
Hoàng thượng nghe xong cũng không nói gì, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là hai chữ " thú vị " bủa vây quanh quẩn không ngừng. Một con chim non lười biếng đã có dấu hiệu đủ lông đủ cánh. Nó đang vỗ lên từng nhịp và muốn bay ra khỏi tổ. Không cần sự che chở của mẹ nó, không cần núp sau cái bóng của bất cứ ai nữa. Cuối cùng thì con chim ấy cũng muốn bay đi, bay đi thật xa về chốn xa lạ. Nàng ấy quả là một chú chim hoàng yến bé nhỏ và lười biếng. Nay...cuối cùng cũng đã quyết định đối mặt với tất cả mọi thứ luôn rồi.
…
Hoàng hậu ra lệnh cho A Đào cùng vài ba nô tì đi triệu tập tất cả phi tần trong cung. Lúc sau mọi người cũng đã đến đông đủ, đồng thanh cung nghênh hoàng hậu. Bọn chúng xì xào bàn tán rằng không hiểu vì gì mà hoàng hậu lại triệu tập vào khi chiều tối như vậy, thiết nghĩ đến vụ việc đêm qua cũng ngầm đoán ra có vẻ là có việc rất hệ trọng. Cũng không biết hoàng hậu lại tính làm gì.
Nàng đứng đối diện đám phi tần, uy nghiêm nói rất vừa nghe:
- Nay bổn cung gọi các ngươi tới đây quả thực là có việc rất quan trọng. Như các ngươi đã thấy đấy, trong hậu cung càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng không ra thể thống gì. Liệu rằng những phi tần ở đây có ai coi bổn cung ra gì?
Hạ mỹ nhân lên tiếng: Người nói gì vậy, người là mẫu nghi thiên hạ của Vân Nam Quốc, hà cớ để ai không coi ra gì?
Thương mỹ nhân nói tiếp: Với những kẻ không biết trên biết dưới, hành động ngu xuẩn đều bị xử phạt. Người đã có quyết định gì đối với Châu mỹ nhân chưa ạ?
- Vấn đề này không cần các ngươi bàn tán sôi nổi như thế! Nghĩ thử xem, từ khi tuyển các ngươi vào đây, chưa một ngày nào bổn cung được yên ổn. Từ việc nhỏ nhất như cãi vã của Trương mỹ nhân với Lưu mỹ nhân, rồi đến Ôn mỹ nhân nói những lời thô bỉ trong chốn hậu cung và còn hại chết hồ cá của bổn cung, đổ tội nghi oan cho ta,. Hơn nữa lại như đêm qua, sự việc của Châu mỹ nhân lại đáng để bổn cung phải suy nghĩ.
Hứa quý phi bấy giờ mới xoa cằm, nhăn mặt. Quả đúng là như vậy, trong chốn thâm cung này thì những sự việc trên vẫn chưa là gì, thế nhưng cũng đáng phải suy xét. Suy cho cùng thì hoàng hậu vẫn phải ra mặt, dù sao thì việc quản lý hậu cung không tốt cũng đều bị đổ tội lên đầu hoàng hậu. Hứa quý phi nói nhẹ giọng, cũng đủ để cho những kẻ ở kia có chút chột dạ:
- Chia bè kéo phái, nói xấu hoàng thất nhiều vô kể. Vậy...người đã có kế sách gì hay chưa, hoàng hậu?
Nàng mỉm cười, quả là chỉ có Hứa quý phi là hiểu nàng nhất. Một nữ nhân thông minh, võ công cao cường, giá nếu không bắt phải nhập cung có kẽ nàng ta đã có thể đạt được mong ngước xuất chinh trên chiến trường. Quả cảm, quá quả cảm! Thay vì ngồi há miệng chờ sung như đám phi tần vô lại kia thì Hứa quý phi vẫn khiến cho nàng nể phục tám phần.
- Trong đây có ai bất mãn với bổn cung, mời bước lên một bước.
Không một kẻ nào dám bước lên cho dù ánh mắt có chút ngập ngừng. Ai mà chẳng thừa biết ngoại trừ Hứa quý phi và Lục quý phi là không màng địa vị, cấp bậc thì mọi người ở kia chắc hẳn cũng muốn ngóc đầu khởi nghĩa. Thương mỹ nhân với Hạ mỹ nhân thì sao nhỉ? Nàng cũng chưa thấy hai kẻ nàng có động tĩnh gì cả, nên có chút chưa biết bọn chúng thuộc phe nào.
- Bổn cũng không nói lại lần hai.
Dù nàng có đe dọa như nào cũng không có một kẻ nào dám lộ diện. Đây chẳng phải là sợ chết hay sao? Phải chăng Châu mỹ nhân bị nhốt vào đại lao đã làm đả động tới tâm trí của bọn chúng, khiến chúng không dám ho he dù nửa lời? Nàng cười nhạt sau đó An Kiều đi về phía một phi tần đang run lên bần bật, cắm gằm mặt xuống đất kia. Nàng nâng cằm nàng ta lên, đôi mắt nàng lạnh buốt xuyên thẳng vào mắt nàng ta làm nàng ta có chút chột dạ lại càng run hơn. Nàng ta lắp bắp:
- Có... Có chuyện gì với thần thiếp hay sao ạ?
- Có, dĩ nhiên có!
- Nhưng thần thiếp đã...đã làm gì đâu!
- Ồ, hóa ra là chưa làm gì... . ngôn tình sủng
Nàng mỉa mai, cơ mặt của nàng vẫn chưa hề biến sắc, nàng lạnh nhạt phật mạnh tay ra khỏi khuôn mặt nhỏ bé của Lâm mỹ nhân, cười nửa miệng:
- Không định khai hay sao?
Lâm mỹ nhân giật mình, ánh mắt loạn xạ đảo xung quanh, không dám đối mặt với một cái núi cao trước mắt. Hai tay run rẩy không ngừng tiết ra mồ hôi, nàng ta bấu chặt vạt áo, lắp bắp không nói lên lời. Hai chân kia mềm nhũn như thể sắp không trụ nổi được nữa mà loạng choạng về phía sau, hai mắt mở trợn trừng lên vì sợ hãi.
Nàng tức giận tát nàng ta một bạt tai thật mạnh khiến Lâm Thu Đồng ngã nhào ra phía sau trước sự kinh ngạc của mọi người đang góp mặt. Thấy vậy Hạ mỹ nhân chạy vội ra đứng chắn trước Lâm mỹ nhân, nói lớn:
- Tại sao người lại làm thế? Lâm mỹ nhân đã động gì vào người đâu cơ chứ?
Hạ mỹ nhân là tỷ muội kết nghĩa từ lâu với Lâm Thu Đồng, vốn biết điều ấy nên nàng càng muốn lợi dụng tình thân để dạy dỗ. Hạ Dịch cương quyết không bỏ cuộc, hai tay dang rộng ra che chắn cho muội muội của mình và cũng ngăn chặn lại hoàng hậu.
An Kiều cười nửa miệng nhạt nhẽo rồi nhếch mày nói ghé vào tai Hạ mỹ nhân:
- Không làm gì sao? Chẳng phải ngươi là người biết rõ nhất vụ việc này còn gì?
- Người...người đang nói gì vậy?
- Các ngươi cấu kết với Châu mỹ nhân đêm qua, cho người đi hạ thuốc toàn bộ hạ nhân của bổn cung. Lại còn ngang ngược nói không có gì?
- Người có bằng chứng không, nếu không có bằng chứng tức là đang vu oan cho thần thiếp!
Vu oan? Sao lại có thể thốt ra hai từ khó nghe tới vậy được nhỉ. Trưa nay khi nàng vừa tỉnh dậy và biết tất cả sự việc đã cho người đi điều tra, cũng cộng thêm thông tin Hy Đình và Trần tướng quân cung cấp nên đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Nàng cho người đưa kẻ đó lên, không sai, đó chính là hạ nhân mà nàng cho vào trà trộn vào đám người hầu của Hạ mỹ nhân, người đầu tiên nghe ngóng được mọi việc trước khi chúng hành động chưa kịp về bẩm báo đã bị sát hại. Một nhát dao sắc nhọn đâm trực diện vào ngực trái, chết ngay tại chỗ.