Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 22: Ánh mắt như ánh hoàng hôn




Nàng ta càng ngày càng sợ, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói. Trương quý nhân ấp úng không nói lên lời, mồ hôi từ trán chảy xuống cằm thành từng giọt, ánh mắt hoảng sợ, đảo trái ngó phải như thể cầu cứu. Nàng ta đang quỳ rạp xuống đất, hai chan mềm nhũn không cử động được, hai tay run rẩy mà giấu mải vào tà áo.

Hắn thấy vậy liền tỏ ý cười, hắn ra lệnh cho tên nô bộc kia nói thử xem xem bọn chúng còn gì chối cãi. Hắn ta cũng chẳng sợ hãi là bao, hai tay hắn chắp trước đầu, cung kính với hoàng thượng mà thành khẩn:

- Khởi bẩm hoàng thượng, chất cấm là do Trương đại nhân lén lút đưa cho Trương quý nhân vào tối hôm qua tại khóm trúc trong viện Trương quý nhân. Chính mắt thuộc hạ trông thấy, hơn thế nữa, thuộc hạ còn nhặt được ngọc bội của Trương đại nhân bị đánh mất tối qua ở khóm trúc. Mong hoàng thượng minh xét.

- Ha... Trương đại nhân, ái khanh giải thích thử cho trẫm nghe xem nào.

- Bẩm...bẩm hoàng thượng. Đúng là thần bị mất miếng ngọc bội, nhưng như thế chưa thể buộc tội thần. Vì cũng có thể là tên nô bộc này giở trò hãm hại. Người không thể đi tin một tên nô bộc không đáng tin cậy này mà làm hỏng uy danh của thần được.

- Giảo biện! Nhân chứng vật chứng đủ cả, Trương ái khanh và Trương quý nhân đều chơi một trò, đổ tội lên người khác, làm hỏng thanh danh của hoàng hậu mà không có một dẫn chứng. Tội đáng muôn chết!

Hắn tức giận đập mạnh vào thành ngai vàng, đôi chân mày chau lại liếc nhìn hai con người đáng chết kia. Thế mà lại dám đổ hết tội danh lên đầu hoàng hậu của hắn. Hắn càng nghĩ càng bực mình, máu nóng trong người sôi lên sùng sục, chỉ tiếc là hắn không thể lao tới bóp chết lão ta ngay tại chốn này. Cả hai người bọn chúng đều thấy chột dạ mà sợ sệt nhận tội, đồng thời cầu xin tha thứ, lấy công chuộc lại lỗi lầm. Hắn chẳng nghe, nhân cơ hội này hắn phải bóp nát quả cam, dập tắt hy vọng của bọn chúng.

- Nếu đã nhận tội thế thì phải chịu phạt. Khi xưa ngươi có công cùng ta gây dựng một đất nước thái bình, vào sinh ra tử cứu rỗi dân an. Nay phạm phải trọng tội không thể dung tha, phạt ngươi bị đày ra biên cương làm dân thường. Cởi bỏ y quan, loại bỏ chức vị, niêm phong toàn bộ đất đai, nhà cửa, toàn bộ tài sản đều bị thu về chia cho dân nghèo và binh lính ngoài cửa ải. Toàn bộ già trẻ, gái trai trong nhà họ Trương không được phép vào thành thi trạng nguyên, cũng không được phép dự thi tuyển tú. Trương quý nhân cũng bị giáng xuống làm dân thường, bị đày vào lầu xanh làm kĩ nữ. Người đâu, thi hành!

Lý Nghiêm ra lệnh cho thị vệ vào làm theo những gì mà hắn đã nêu trên, từ đây sẽ không còn Trương đại nhân cũng như Trương quý nhân nữa. Dần dần từng kẻ một, từng tên một hắn sẽ cho chúng thấy thế nào là một đức vua, thế nào là quân thần.

Mặc cho sự la hét và cầu xin của họ Trương kia, hắn ra lệnh bãi triều. Mọi người xì xào bàn tán, đám quan lại về phe thừa tướng tụ tập tại mật thất mà thì thầm to nhỏ:

- Thừa tướng, kế hoạch của chúng ta thì sao?

- Ha, một tên oắt con vắt mũi chưa sạch thì lo cái gì? Bao kế hoạch ta vạch ra trong ngần ấy năm, sao có thể bị lung lay? Chỉ là...các ngươi hành xử cẩn thận một chút, nếu mà kẻ nào bất cẩn bị phát hiện thì đừng lôi người khác vào mà làm lỡ việc lớn. Trước mắt hãy đừng hành động, bứt dây động rừng...Rõ chưa?

- Rõ...

- Nhưng mà thừa tướng đại nhân này, ngài có cảm thấy hoàng hậu có gì đó lạ lạ hay không?

- Lạ à? Một kẻ ngốc như nó trước nay chỉ nghe lời chỉ dạy của ta, chỉ cần ta ra lệnh khắc sẽ hành động.

- …



Sau khi bãi triều, nàng thở dài một cách mệt mỏi mà trở về viện. Nàng xoa xoa hai vầng thái dương, mệt mỏi nhai nho, đôi mắt nhắm nghiền mà suy ngẫm. Hắn ta quả là tàn độc nhưng vẫn có chút nhân từ. Vớ phải như nàng, nàng còn phải lôi nốt mấy cái tô thuế vô lý của lão và cái cách lão đã ăn cắp một số lượng lớn ngân lượng để tính sổ một thể. Có khi lão cũng bị nhốt vào đại lao và ban chết cũng nên.

Trên tay nàng cầm cả một cuốn sách ghi chép toàn bộ những việc làm sai trái của lão Trương mà phe phẩy lấy gió. Vừa nhai nho vừa lim dim mắt ngủ trong vô thức rồi chẳng biết ngủ từ lúc nào.

Dưới cái ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều tà, một màu hồng hồng đẹp đẽ phớt lờ dưới chân trời góc bể. Từng đám mây trôi lơ lửng trên khoảng không trung, chậm chạp rồi bay đi mất, khuất sau những mái ngói của viện nàng. Ánh hoàng hôn dần buông xuống, bóng râm nhẹ nhàng của những tán cây sồi mang lại cùng với hương thơm thoang thoảng của những bông hoa quế đang nở rộ ở mái hiên, bay qua phảng phất. Dưới khung cảnh lên thơ trữ tình ấy, một người đàn ông lịch lãm đang mỉm cười thật hiền, ánh mắt tựa như ánh hoàng hôn ngữ trị trên khuôn mặt anh tuấn, những ngón tay thon dài, bàn tay to lớn đang từ từ vuốt nhẹ đi mái tóc vương vấn trên khuôn mặt nàng. Người đó cúi thấp người xuống hôn nhẹ bờ môi nóng ran như lửa đốt lên trên trán nàng mà mỉm cười. Một nụ cười hiếm có, duy chỉ mình nàng được đón nhận. Một ánh nhìn hiền từ khờ dại, chỉ duy nhất mình nàng được hưởng cái phúc trời ban ấy. Một khung cảnh tuyệt đẹp hiện lên trước mắt, hắn ước gì thời gian ngừng trôi đi một lúc, để hắn được thơm nàng thêm một cái nữa. Hắn sợ nàng tỉnh giấc mà lại đánh hắn rồi đuổi hắn ra về. Chẳng hiểu sao...hắn lại yêu nàng tới thế!

- Ưm...

Như có gì đó vướng bận, lại cứ thấy thứ gì chằm chằm vào mình mà tỉnh giấc. Nàng dụi dụi đôi mắt, đập vào mắt nàng là hoàng thượng đang ngồi bóc vỏ nho để ngay ngắn vào đĩa, cười ngây ngô trông cực ngố. Nàng liền phì cười thành tiếng:

- Ngài làm cái trò gì mà cười ngây ngốc ra như thế?

- À...nàng tỉnh rồi đấy à? Nào, dậy ăn nho. Trẫm bóc vỏ với nhặt hạt ra rồi ấy.

- Èo, nay ngài lạ thế?

- Lạ sao? Đâu có đâu, trẫm chỉ đang quan tâm nàng thôi. Này, có ăn không vậy?

- Ăn ăn...

Nàng gật đầu lia lịa. Phải chăng khi ấy con tim nàng lại lỡ thêm một nhịp. Dạo này như kiểu bị bệnh tim, thi thoảng tự dưng đập nhanh ghê luôn, có khi lại bóp nghẹt lại thật nhói. Nàng nhìn hắn ngỏ ý cười, hắn thấy nay nàng thật hiền đối với hắn, Lý Nghiêm liền với lấy cái đĩa nho hắn vừa bóc vỏ, lấy một quả đưa về phía nàng:

- Aaa....đi! Trẫm đút cho.

- Dở hơi à.

- Nào, ngoan, aaa đi nào...

Nàng thấy lạ lắm, bèn nhăn mặt. Ai yêu đương gì với hắn đâu mà sao hắn tình tứ thấy gớm. Nàng đang tính bỏ đi vào viện dùng bữa tối thì bị hắn kéo lại vào lòng hắn, phụng phịu:

- Trẫm mất công bóc nho cho nàng, ấy thế nàng lại chê. Cả đời này trẫm chưa bao giờ bóc nho cho ai ngoại trừ nàng, thế mà nàng lại nỡ tuyệt tình như vậy sao?

Hắn cứ nhất quyết đưa nho về phía nàng, bắt nàng phải há miệng rồi nhai nuốt, bắt nàng phải đón nhận tình yêu nồng nhiệt ấy của hắn. An Kiều thở dài rồi tự bốc lấy mà ăn nhưng hắn không cho. Môi hắn bĩu ra, đôi mắt buồn rầu, khuôn mặt rầu rĩ. Nàng bất lực a một tiếng thật nhẹ.

- Ầm...

Chao ơi, nay nàng ấy ngoan ghê luôn. Lại hiền như bụt hiển linh ấy. Hắn lấy làm thích thú liền nở nụ cười tỏa nắng, đôi mắt tít lại trông cực ranh mãnh. Lý Nghiêm đối với người đời khác hẳn với nàng. Cớ sao khi bên An Kiều, hắn lại muốn hóa thành đứa trẻ tới thế? Hắn càng ngày càng thích nàng. Chết dở, thế mà lại càng yêu nàng!