Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 40




Cuộc sống sau khi kết hôn của Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu có thể hình dung là nhốn nháo hỗn loạn.



Từ khi Đỗ Thịnh An chuyển đến tập đoàn, Tống Huỳnh ở lại thăng chức thành Tổng giám đốc, quản lý Vạn Thịnh Entertainment, cô thành công biến mình từ “nô lệ tư bản” thành “nô lệ tư bản điên cuồng”.



Mà bên Lục Thiệu Tu, tập đoàn Lục Thành chính thức tiến vào lĩnh vực khách sạn, còn hợp tác với một thương hiệu ô tô cao cấp của Đức để lập dự án thành phố ô tô, cũng bận đến mức đảo lộn ngày đêm, đi công tác khắp thế giới.



Hai người hở ra là một hai tuần không gặp mặt, có đôi khi cũng bởi vì lý do lệch múi giờ, thậm chí mỗi ngày một cuộc điện thoại cũng không cách nào đảm bảo được.



Tống Huỳnh vất vả lắm mới hoàn thành một hạng mục mới, có thể đảm bảo thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi, trợ lý Từ Lỗi của Lục Thiệu Tu chu đáo gọi điện thoại tới, nói với cô Lục Thiệu Tu sẽ hạ cánh vào lúc sáu giờ tối.



“Tôi biết rồi.” Tống Huỳnh ngồi trong văn phòng, ký tên vào tài liệu cuối cùng.



“Cô có thể tan làm trước sáu giờ không, tôi tới đón cô.”



“Đón tôi làm gì?”



Bên kia ngập ngừng một giây: “Hôm nay sếp Lục về, cô không định đi sân bay đón anh ấy à?”



Tống Huỳnh nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi nhớ đêm nay tập đoàn còn phải mở một cuộc họp nhỉ?”



Từ Lỗi trả lời: “Ý của sếp Lục là hoãn đến sáng mai, đêm nay anh ấy đã đặt...”



“Hoãn lại? Cuộc họp quan trọng như thế sao có thể hoãn lại? Anh bảo anh ấy giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành...” Tiếng gõ cửa của trợ lý truyền đến, Tống Huỳnh nói nhanh hơn: “Được rồi không nói nữa, bây giờ tôi đang bận, bảo Lục Thiệu Tu tối về nhà gặp nhé.”



Không cho Từ Lỗi thời gian phản ứng, Tống Huỳnh đã nhanh chóng cúp máy.



Từ Lỗi yên lặng nắm điện thoại, gió đầu xuân se se lạnh, ngón tay anh ấy run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cân nhắc xem nên uyển chuyển nói cho Lục Thiệu Tu “tin dữ” này như thế nào mới có thể giữ được tiền thưởng cuối năm của anh ấy.



Nhưng… Đây hoàn toàn không phải lỗi của anh ấy mà.



Vợ mới cưới của sếp thà để sếp đi họp chứ không muốn hai vợ chồng có nhiều thời gian hơn cho thế giới hai người, một trợ lý nho nhỏ như anh ấy có thể làm gì được?



Máy bay lùi mười phút hạ cánh, sáu giờ rưỡi Từ Lỗi mới đón được Lục Thiệu Tu, anh mặc một chiếc áo gió màu đen mỏng nhẹ phẳng phiu, cà vạt màu xanh đen làm khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tăng thêm vài phần nghiêm túc, chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay anh tỏa sáng dưới ánh đèn.



Ngày Lục Thiệu Tu đi công tác Paris cũng mặc bộ này, lúc ấy tâm trạng của anh không tệ, lần đầu tiên chủ động đề cập với Từ Lỗi, bộ quần áo này là Tống Huỳnh tự mình chọn và phối cho anh.



“Cậu cảm thấy thế nào?” Đó là lần đầu tiên Từ Lỗi nghe thấy Lục Thiệu Tu chú ý đến vấn đề hình ảnh của mình.



Trước đây Lục Thiệu Tu vẫn luôn có cố vấn chuyên về hình ảnh, người bận rộn trăm công nghìn việc như anh, hoàn toàn không có thời gian tự đi mua sắm chọn quần áo, cố vấn hình ảnh là để giải quyết vấn đề này, giúp anh phối quần áo cần mặc cho các dịp.



Tập đoàn Lục Thành mời cựu nhà thiết kế của một hãng thời trang cao cấp nào đó đảm nhiệm chức vị này, đây cũng là chức vị an toàn nhất tập đoàn, bởi Lục Thiệu Tu rất ít khi chú ý đến phương diện này.



So với phong cách làm việc tràn đầy nghiêm túc khó tính của anh, phương diện ăn mặc của bản thân lại có vẻ vô cùng khoan dung.



Trong tập đoàn có nhân viên nữ lén thảo luận, hình ảnh của sếp Lục đẹp, khí chất tuyệt vời, mặc gì cũng là móc treo đồ di động.



Nghĩ lại cũng đúng, anh mặc cái gì cũng tự trở nên phong cách, đương nhiên không cần quá tốn sức.



Nhưng mà, khi một trai thẳng bỗng bắt đầu chú ý vẻ ngoài, Từ Lỗi cảm thấy chắc chắn anh bị tình yêu che mờ con mắt.



“Tôi cảm thấy rất đẹp, rất có gu.” Lúc đó Từ Lỗi trả lời thế này.



Vốn tưởng rằng đề tài sẽ kết thúc như thế, ấy vậy mà khóe môi của Lục Thiệu Tu treo một nụ cười nhạt, giọng điệu sung sướng: “Đương nhiên rồi, đây là do vợ tôi chọn.”



Từ Lỗi độc thân quanh năm trong lòng rất tức giận bất bình, giận mà chẳng dám nói gì.



Được rồi, biết anh là người có vợ, hà cớ gì phải đâm chọc vào trái tim của anh ấy thế này, thật là...



Đời người thật bất công, cấp trên có thể thoải mái đâm chọc còn không cần xin lỗi, ngay cả anh ấy đâm chọc người khác còn cảm thấy chột dạ.



“Vợ tôi ở bên ngoài?” Lục Thiệu Tu giương mắt, không chút để ý mà hỏi.



Sắc mặt Từ Lỗi căng thẳng: “Bà chủ có một cuộc họp quan trọng, chờ sau khi kết thúc sẽ về nhà ngay.”



Ánh mắt Lục Thiệu Tu kinh ngạc chớp một cái, vẻ mặt không vui trầm xuống: “Không phải dự án đó của cô ấy đã kết thúc rồi à? Là cuộc họp quan trọng nào vậy?”



“Tôi không hỏi kỹ, vậy bây giờ có phải đến công ty của bà chủ không ạ?” Từ Lỗi vội vàng đề nghị.



“Không cần, đưa tôi về.” Lục Thiệu Tu sải bước đi về phía trước, kéo cà vạt xuống một cách khá thô bạo, đây là động tác quen thuộc khi anh tức giận.


Xem ra thật sự giận dỗi rồi...



Từ Lỗi tăng tốc bước chân đuổi theo, cẩn thận hỏi: “Vậy nhà hàng riêng mà anh đặt kia thì...”



“Hủy bỏ, cái này còn phải hỏi??” Lục Thiệu Tu dừng một chút, xoay người nói với Từ Lỗi: “Hoặc là cậu tìm bạn đi ăn, tùy cậu.”



Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.



Từ Lỗi đứng tại chỗ gần như chết lặng, nước mắt dàn dụa.



Thật ra anh ấy muốn đi, nhưng anh ấy hoàn toàn không có bạn gái mà! Chẳng lẽ muốn anh ấy kéo một người đàn ông đến cái loại nhà hàng Pháp có bầu không khí lãng mạn đó à!



Khoan đã...



Bỗng nhiên Từ Lỗi nhớ đến một chuyện vô cùng nghiêm trọng… hôm nay là sinh nhật Lục Thiệu Tu!



Nói như vậy, sếp tức giận bởi vì bà chủ không đến đón, hình như rất có lý...



Nửa giờ sau, xe của Lục Thiệu Tu đến biệt thự Lan Giang.



Từ sau khi Lục Thiệu Tu và Tống Huỳnh kết hôn, hai người vẫn luôn sống ở đây, vốn Lục Thiệu Tu mua một căn biệt thự kín đáo hơn ở nơi khác, tặng cho vợ như quà tân hôn, nhưng Tống Huỳnh vẫn nhất quyết ở lại đây, nói rằng hai đứa nhóc sống quen rồi.



Chó thì chẳng sao, đi đâu cũng không sợ người lạ, nhưng mèo nhát gan, chỉ dám phá ở nhà, ra ngoài nhát như quỷ.



Lục Thiệu Tu mang theo vẻ mặt lạnh lùng như sương đêm, đứng dưới lầu.



Anh đã chuẩn bị tốt tâm lí, cho rằng người phụ nữ một lòng chỉ có công việc kia chắc chắn không ở nhà, nào ngờ, ánh đèn trong nhà sáng bừng, cách một cánh cửa sổ cách âm sát đất được gia công rất dày mà vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc tràn đầy nhịp điệu.



Giỏi lắm, rất giỏi!



Rõ ràng không phải tăng ca, thà ở nhà nghe nhạc nựng mèo cũng không chịu hạ mình đến sân bay đón anh, hay lắm, rất Tống Huỳnh.



Ánh mắt của người đàn ông lạnh hơn, ngón tay cầm cặp da siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nét mặt cố kìm nén, ngoài mặt lại không nhìn ra được cảm xúc gì.



Lục Thiệu Tu đi đến trước cửa, giơ tay định ấn vân tay, ngẫm nghĩ, thay vào đó ấn chuông cửa.



Không ai trả lời.



Tiếng nhạc lớn đến mức chuông cửa reo còn không nghe thấy ư?



Lục Thiệu Tu nặng nề hít sâu một hơi, cảm nhận được những luồng khí vô hình cuồn cuộn trong phổi một lần, lại u sầu thở ra, huyệt thái dương trên trán đã không nhịn được mà co rút vài cái đau đớn.



Anh mở cửa vào nhà, chỉ có Thiếu Tá vẫy đuôi đón anh, thấy chủ nhân, nó vẫn luôn nhiệt tình như lửa, ngây ngô mặc sức vẫy đuôi.



Từ lối vào đến phòng khách, không gian to như vậy mà cũng không thấy Tống Huỳnh, anh đi vào phòng khách, tiện tay ném cặp đựng giấy tờ lên ghế sofa, bỗng thấy một hộp bánh kem đặt trên bàn gỗ trước ghế sofa.



Đóng gói tinh xảo, trên hộp bánh kem vuông vắn buộc dải ruy băng màu xanh lam nhạt, dáng vẻ chờ được người ta mở ra.



Lục Thiệu Tu thả nhẹ bước chân, một lát sau, anh ý thức được gì đó, khóe miệng nhếch lên một độ cong khe khẽ.



Hóa ra là vì cái này à...



Trên lầu truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tống Huỳnh ôm mèo trong lòng đi xuống lầu, trên mặt nở nụ cười. Cô mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, làn váy nhẹ nhàng tung bay theo nhịp bước của cô, giống như một cơn gió ngọt ngào phả vào lòng anh.



Đôi mắt của người đàn ông tối đi, duỗi tay chuẩn bị ôm cô.



Nhào vào trong lòng anh lại là con mèo không có mắt kia.



“Hôm nay là sinh nhật của Nữ Tước, anh mang quà gì cho nó vậy?” Tống Huỳnh cười tủm tỉm vươn tay về phía anh.



Khóe miệng Lục Thiệu Tu kéo ngang, giọng nói trầm thấp: “Sinh nhật nó?”



Tống Huỳnh mím môi về phía bên cạnh: “Đúng vậy, không thấy bánh kem này hả? Tuy mèo không thể ăn bánh kem, nhưng phải có cảm giác nghi thức!”



Khóe miệng Lục Thiệu Tu giật giật, cười có chút kỳ quái: “Cảm giác nghi thức?”



“Đúng thế, dù sao em cũng không thích ăn ngọt, anh hưởng sái của nó, đợt lát nữa thổi nến thì cho anh ăn bánh kem.”



“Anh hưởng sái của nó?” Lục Thiệu Tu hỏi lại.



Tống Huỳnh gật gật đầu: “Đúng rồi.”



Trong lòng giận sôi máu, Lục Thiệu Tu sa sầm mặt mày, không thể nào giả vờ được nữa, nhẹ nhàng buông tay, Nữ Tước “meo” một cái rồi nhảy xuống đất, nhe răng nhếch miệng mắng anh.



“Ấy, anh đi đâu thế, sắp phải thổi nến rồi nè.” Tống Huỳnh ở phía sau ngọt ngào gọi anh.



“Anh mệt rồi, tắm rửa đi ngủ, em cứ thong thả đi.” Anh cắn răng, hết sức nhấn mạnh “thong thả”.



Tống Huỳnh rất không vui hô lên: “Đợi chút đã!”



Lục Thiệu Tu dừng lại, quay đầu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng hơi nhếch: “Tổ chức sinh nhật cho mèo, còn buộc anh phải ở lại à?”



Má cô phồng lên, khẽ cắn môi đỏ, rõ ràng là không vui: “Ai chọc anh thế, vừa về đã bày mặt thối.”



Ai chọc anh? Lời thừa, ngoại trừ cái vị tổ tông nhỏ này, còn ai có thể chọc đến anh nữa? Ai lại có can đảm không sợ chết này?


Lời nói đến bên miệng, trông thấy khuôn mặt đẹp đẽ và vẻ mặt oan ức của cô gái nhỏ, tim mềm nhũn, lại không có cách nào.



Đã một tuần không gặp, vì việc nhỏ này mà tức giận thì không đáng, đàn ông ấy mà, tổ chức sinh nhật hay không cũng chẳng sao.



Cô bận làm việc, quên rồi cũng là bình thường.



Đàn ông, không nên so đo cái này với vợ mình, phương diện này ông Lục làm rất tốt, từ nhỏ đã làm gương sáng cho anh.



Lục Thiệu Tu khẽ thở dài.



Thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm nũng với mình, muốn anh cùng làm sinh nhật cho con mèo thối này, cũng không phải không được.



Không ngờ rằng, Tống Huỳnh chợt ngồi xuống ôm mèo vào lòng, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: “Anh dắt chó lên đi, em muốn trải qua thế giới hai người với Nữ Tước nhà em, các anh đừng tới quấy rầy.”



?



Bây giờ ném con mèo thối này đi còn kịp không?



Lục Thiệu Tu lập tức đen mặt, ngồi xuống sofa, lạnh lùng nói: “Anh ghét nhất chuyện ăn sinh nhật này, vô cùng nhàm chán, huống chi một con mèo thì biết cái gì?”



Tống Huỳnh không nói lời nào, cứ yên lặng nhìn anh như thế.



Rất giống bình yên trước cơn bão.



Người đàn ông vừa rồi còn phách lối đột nhiên cảm thấy bất an, giọng điệu vừa rồi của anh có phải quá nặng không? Làm tổn thương cô? Hỏng bét, người phụ nữ này khá nhạy cảm, có lẽ sẽ khóc, không chừng còn muốn anh cút khỏi nhà.



Loại chuyện này, đâu phải Tống Huỳnh chưa từng làm.



Lục Thiệu Tu không được tự nhiên quay mặt đi, hắng giọng, nói với giọng nói hơi trầm: “Thôi quên đi, cũng không phải anh không nói lý, nếu em nhất định phải làm sinh nhật cho mèo, vậy nhanh nào, làm xong dẫn anh ra ngoài ăn cơm, anh đói bụng rồi.”



Nói xong, anh đứng lên, chuẩn bị lên lầu.



Tay đột nhiên cảm nhận được một cái chạm nhẹ.



Lục Thiệu Tu kinh ngạc quay đầu lại, là Tống Huỳnh cười nắm tay anh, mỉm cười ngọt ngào lắc lắc: “Vậy anh đến cắt bánh kem đi, ăn bánh kem thì không đói nữa đâu.”



Thứ ngọt ngấy như bánh kem, anh không thể nào hứng thú nổi.



Chẳng qua... Nếu vợ anh đã làm nũng... Ăn một chút cũng chẳng sao.



Lục Thiệu Tu cố gắng kéo xuống cái khóe miệng đang nhếch lên của mình, nghe lời đi đến bàn thấp, tháo dải ruy băng, mở hộp bánh kem ra, bỗng chốc sửng sốt.



Trên chiếc bánh kem thơm mùi bơ ngọt ngào, dùng sốt chocolate màu đen viết xiêu xiêu vẹo vẹo: Chúc mừng sinh nhật Tiểu Lục.



Lục Thiệu Tu thoáng ngập ngừng, sau đó có chút khó xử mà nói: “Bánh kem em làm à?”



Hóa ra cô nhớ sinh nhật anh, vậy mà còn cố ý trêu anh như vậy... Đêm nay nhất định phải tính sổ với cô.



Ánh mắt Tống Huỳnh sáng lên: “Sao anh biết?”



Vô nghĩa, cửa hàng bánh kem nào mà viết chữ xấu như thế này, như người bị bệnh Parkinson vậy, chắc phải sập tiệm lâu rồi.



Trong lòng Lục Thiệu Tu mềm nhũn, bánh kem này quá ngọt, ngửi mùi vị đã ngọt đến phát sợ, anh duỗi tay kéo Tống Huỳnh vào trong lòng, cúi đầu định hôn, bỗng nhiên cô luống cuống, đỏ mặt né tránh: “Đừng nghịch...”



“Trốn cái gì? Không gặp lâu như vậy, em không nhớ anh chút nào sao? Quỷ vô lương tâm...”



Tống Huỳnh chợt hô to một tiếng: “Ăn bánh kem trước! Có gì thì ăn bánh kem xong hẵng nói!”



Lục Thiệu Tu hơi bất lực, không hiểu cô đang làm gì mà sợ sệt, ồn ào đến nỗi anh càng thêm nóng nảy, hận không thể làm cô trên sofa ngay.



“Anh không thích tổ chức sinh nhật thật mà, đặc biệt là một đám người vây quanh, ăn bánh kem tặng quà, chưa tính đến việc nhàm chán cỡ nào, lại còn phải tiếp đón bọn họ.” Trong mắt anh đột nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng thoáng qua: “Thực ra, có em ở đây là đủ rồi...”



Vừa dứt lời, từ trong tấm rèm, sau bình hoa dựa tường lớn và các góc trong phòng khách, mấy chục người không hẹn mà cùng bước ra.



Ông Lục, bà Trịnh cũng ở đây, còn có Lục Minh Nghiên, bạn trai mới của cô ấy, và mấy người thân trong nhà...



Trên mặt mỗi người đều viết chữ xấu hổ in hoa.



Tống Huỳnh ngồi dậy từ mặt đất, kéo góc áo vừa bị túm nhăn, cười gượng nói: “Bố, mẹ, còn có các vị cha chú, cảm ơn vì mọi người bận trăm công nghìn việc mà vẫn bớt thời giờ tới tham gia sinh nhật của Lục Thiệu Tu... À gì nhỉ, con có chút việc đi trước một bước, chồng ơi, anh tiếp khách nhé!”



Nói xong cô lập tức ôm mèo, chân như bôi dầu mà chạy lên lầu.



Lục Thiệu Tu hoàn toàn bị vợ đẩy xuống hố chông: “...”



Chỉ có lúc làm sai, Tống Huỳnh mới có thể gọi anh là chồng, chạy trốn nhanh đấy, nhưng tưởng rằng thế là xong à?



Ngây thơ.



Lục Thiệu Tu bình chân như vại đứng thẳng, bình tĩnh lên tiếng: “Mọi người, muốn ăn bánh kem thì ăn bánh kem, muốn ăn cơm thì tự đi nấu, cứ coi như nơi này là nhà mình, đừng khách sáo, tiếp đón không chu toàn, con có chút việc nhà phải đi xử lý một chút, mọi người tự nhiên.”



Tống Huỳnh trên lầu run bần bật: Quá chó! Không hổ là anh!