“Thật sự phải đi à?”
“Thật sự phải đi.”
“Có thể không đi không.”
“Em đồng ý với anh rồi, ngay trước mặt mẹ.”
“... Vẫn chưa phải mẹ anh.”
“Em đi là phải rồi.”
Tống Huỳnh nói một câu, đã bị chặn một câu, thở hồng hộc đưa lưng về phía Lục Thiệu Tu: “Không nói lại anh!”
Nói là không nói lại tên chó này, nếu đã phải đi thì phải chuẩn bị chu đáo.
Tống Huỳnh nhốt mình trong phòng ngủ suốt đêm, đuổi Lục Thiệu Tu đi, gọi video với mấy người bạn tốt.
Trác Nhất Thiện ở xa nơi đất khách quê người hận rèn sắt không thành thép: “Tớ mới vừa cảnh cáo cậu, sao lại không nghe tớ thế!”
Trần An Ni mới vừa quay xong một cảnh hành động, chuyển động cổ tay: “Đi thì đi thôi, sợ cái gì, nếu đàn ông khiến cô không vui, chỉ cần tát một cái thật to!”
Cái đầu to của Đỗ Thịnh An ghé ra từ camera: “Tôi cảm thấy An Ni nói đúng!”
Tống Huỳnh xem mà sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: “Hai người làm hòa rồi?”
Vẻ mặt Trần An Ni lạnh lùng: “Thử xem dùng được không, không dùng tốt thì lại vứt.”
“Có lý, thử không bao giờ sai.” Tống Huỳnh bỗng nhiên bị thuyết phục.
“Thử thì thử đi, bé Huỳnh, cậu yên tâm mạnh dạn lên, nếu nhà bọn họ gây khó dễ cậu, cùng lắm thì đổi người!”
Gần đây Trác Nhất Thiến cực kỳ tức giận, mở miệng là ly hôn, ngậm miệng là đổi người, Tống Huỳnh chợt có vài phần thương xót Trần Tần.
Cô cầm máy tính bảng đi đến phòng chứa quần áo, buồn rầu chọn lựa từng cái: “Tớ nên mặc đồ gì đây?”
“Mặc thục nữ một chút ấy, người lớn đều thích kiểu này, hồng nhạt vàng nhạt hay màu hệ Morandi đều được.” Lời này đến từ Trác Nhất Thiến đã tiếp xúc với mẹ chồng trong thời gian dài.
Trần An Ni khinh thường nói: “Giả thục nữ làm gì? Đương nhiên phải mặc có tính công kích một chút, làm cho bọn họ biết cô không phải dễ bắt nạt!”
Tống Huỳnh bất đắc dĩ: “Hình như đâu phải tớ đến để tuyên chiến...”
Trác Nhất Thiến đập bàn: “Nghe tớ! Tớ có kinh nghiệm phong phú sẽ không hại cậu!”
“Đúng vậy, nghe cô ấy đi, trang điểm cho mình thành thỏ trắng nhỏ, mỗi người đều đến nắm lỗ tai cô.” Trần An Ni ôm cánh tay cười lạnh.
Đỗ Thịnh An rất vô nguyên tắc gật đầu: “Tôi cảm thấy An Ni nhà tôi nói đúng.”
Trác Nhất Thiến tính khí nóng nảy nhanh chóng cãi vã với Đỗ Thịnh An, Trần An Ni cầm kịch bản đọc lời thoại về phía màn hình, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tống Huỳnh xấu hổ giơ ngón tay cái lên: “Okkkk, cảm ơn ý kiến quý giá của các cậu, giúp ích rất lớn cho tớ, đỉnh đỉnh!”
Nói xong cô lập tức cúp video, nằm lên giường như con heo lười, nhìn trần nhà thở dài.
Ngày đến nhà bố mẹ Lục Thiệu Tu ăn cơm ấy, từ sáng bầu trời đã bắt đầu có tuyết rơi, có vẻ không lớn, chỉ tầm hạt muối. Tống Huỳnh có chút tiếc nuối, nếu tuyết lớn một chút thì tốt rồi, có lẽ sẽ không cần đi.
Hứng thú của cô không cao, lúc ăn sáng, ngay cả tôm chiên bóc vỏ yêu thích cũng không ăn nổi.
“Không đến nỗi phải làm ra mặt mày ủ ê như vậy chứ?” Lục Thiệu Tu bất lực nhìn cô.
Tống Huỳnh ôm bụng: “Em căng thẳng.”
“Đau bụng?” Vẻ mặt Lục Thiệu Tu vừa rồi còn ung dung, lúc này lại nghiêm trọng ngồi vào bên cạnh Tống Huỳnh.
Cô tỏ vẻ đáng thương, gật đầu: “Em căng thẳng thì sẽ đau bụng, lúc thi đại học cũng vậy.”
“Thật là vô dụng.” Lục Thiệu Tu sờ trán cô, nhiệt độ bình thường: “Được rồi, em đi nằm đi, anh gọi bác sĩ qua đây.”
Tống Huỳnh sửng sốt một chút: “Không phải chúng ta đã hẹn mười giờ sẽ đến à? Bây giờ chín giờ, sẽ đến trễ đó.”
Lục Thiệu Tu cười: “Không đi nữa, đợi em chuẩn bị tốt rồi lại đi.”
Nghe được động tĩnh, hai bạn nhỏ đang ngồi xổm ở chỗ của mình hì hục ăn lập tức vây lại chỗ Tống Huỳnh. Thiếu Tá đứng dậy đặt bàn chân mũm mĩm lên đầu gối Tống Huỳnh, mèo nhanh nhẹn nhảy lên trên người cô, cái đầu nhỏ ủi từng cái lên bụng cô.
Lúc Nữ Tước vừa mới chuyển đến nhà mới rất không quen, sức ăn giảm đi, ngày nào cũng rất cảnh giác.
Từ từ cũng thích ứng, mỗi ngày đều vui vẻ chạy trong nhà cùng Thiếu Tá.
Một con mèo cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh mới, sao cô lại không thể thích ứng?
Chẳng phải là đến nhà bố mẹ bạn trai ăn cơm thôi sao, lại không phải đi gặp hồng thủy mãnh thú...
Lục Thiệu Tu nói đúng, thật là vô dụng.
Tống Huỳnh cười hì hì bò lên người Lục Thiệu Tu: “Hẹn xong lại không đi, bố mẹ anh chắc chắn sẽ tức giận.”
Anh cười một tiếng trầm thấp, nhéo mặt cô: “Em nói đúng, chắc chắn sẽ tức chết.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Bố mẹ anh chắc chắn sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, không có cách nào, sau này anh cũng chỉ có thể đi theo em, đôi ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.” Lục Thiệu Tu nói rất nghiêm túc, giơ tay cởi cà vạt, giống như thật sự không định đi.
Điều này là không thể nào!
Tống Huỳnh giúp anh thắt cà vạt lại lần nữa, kéo anh ra cửa: “Đi thôi đi thôi, bây giờ chúng ta đi ngay, đến trễ không tốt.”
Lục Thiệu Tu nhịn cười: “Không phải đau bụng à?”
“Em cảm thấy em đã ổn rồi, bây giờ chạy tám trăm mét cũng không có vấn đề gì.” Tống Huỳnh chỉ hận không thể lập tức xuyên đến cửa nhà bố mẹ Lục Thiệu Tu.
Lục Thiệu Tu lộ ra một ý cười nhạt.
Biết ngay là cô đang giả vờ.
Tống Huỳnh trung hòa ý kiến của hai người bạn, chọn bộ váy mùa đông dịu dàng màu đậu đỏ, màu sắc tính chất mềm mại nhưng kiểu dáng cắt may vô cùng cởi mở, gần với phong cách ăn mặc thường ngày của cô, thoải mái nhưng cũng không mất lịch sự.
Lần đầu tiên gặp bố mẹ của Lục Thiệu Tu, tuy có chút đã nghiện còn ngại, nhưng suy cho cùng cũng là dịp quan trọng, trong lòng Tống Huỳnh vừa chờ mong vừa lo lắng.
“Em thật sự phải đến nhà anh.” Cô giữ cánh tay của Lục Thiệu Tu, đôi mắt không hề ngừng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Lục Thiệu Tu cười: “Cuối cùng em cũng phải tới nhà anh rồi.”
Trong lời nói của anh có ẩn ý, Tống Huỳnh không nhịn được mà cười trộm: “Em nói, cuối cùng em cũng phải đến nhà “Lục Thiệu Tu”, Lục Thiệu Tu thời cấp ba ấy.”
“Đừng khách sáo, về sau tất cả Lục Thiệu Tu đều là của em.”
Tống Huỳnh cười nham hiểm: “Xin anh đấy, đừng kể chuyện ma cũ giữa ban ngày ban mặt.”
Lục Thiệu Tu nhếch khóe môi: “Còn không phải sợ em căng thẳng à, giúp em phân tán lực chú ý.”
“Vậy em nên cảm ơn anh à?”
“Không dám, sau này đừng có vừa không vui đã cho anh ngủ ổ chó là tốt rồi.” Lục Thiệu Tu hừ nhẹ một tiếng, phát huy hết đặc điểm ghi thù xưa nay của anh.
Tống Huỳnh gãi đầu: “Được rồi, chờ lát nữa đến trước mặt bố mẹ đừng mách đó.”
“Hóa ra cũng có người mà em sợ.”
“...”
Cuộc đôi co nho nhỏ, nhưng thật sự đánh bậy đánh bạ mà lại trúng đích, thành công dời được lực chú ý của cô đi, càng gần đến nơi, Tống Huỳnh càng bớt căng thẳng.
Cô đã từng gặp mẹ Trịnh Chỉ Nhu của Lục Thiệu Tu, chẳng qua cô không nói với Lục Thiệu Tu.
Đó là học kỳ một năm lớp mười một, lần họp phụ huynh đầu tiên sau kỳ thi giữa kỳ.
Tống Huỳnh làm đại diện cho học sinh ưu tú, mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, cánh tay trái đeo băng màu đỏ, chào đón phụ huynh ở cổng trường, phụ trách công việc điểm danh và dẫn đường cho phụ huynh.
Một quý bà ăn mặc sang trọng đẹp mắt tìm được tên Lục Thiệu Tu trên sổ điểm danh.
Trái tim của Tống Huỳnh lúc ấy lỡ mất một nhịp, lấy hết can đảm nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chào dì ạ... Lớp một khối mười một ở khu dạy học đầu tiên, dì biết đi thế nào không ạ?”
Trịnh Chỉ Nhu mỉm cười ôn tồn: “Dì biết rồi, cảm ơn cháu, bạn học nhỏ.”
Bà ấy rất dịu dàng, ăn mặc tinh xảo lại xinh đẹp, khí chất vô cùng độc đáo, nổi bật giữa tất cả phụ huynh, mặt mũi có vài phần tương tự với Lục Thiệu Tu, còn gọi cô là bạn học nhỏ...
Đây là ấn tượng ban đầu của Tống Huỳnh đối với mẹ anh, đơn giản nhưng khắc rất sâu.
Cô khi ấy, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được có một ngày lại có thể gặp quý bà này, hơn nữa còn là... với thân phận vợ chưa cưới của Lục Thiệu Tu.
Vận mệnh thật thần kỳ.
Rất nhanh, xe đã ngừng ở cổng lớn nhà Lục Thiệu Tu, Lục Thiệu Tu dắt Tống Huỳnh xuống xe.
Căn biệt thự này nằm ở một khu vực yên tĩnh bên bờ sông, mỗi hộ ở một sân nhỏ riêng biệt, trước cửa có một vườn hoa nhỏ, tạo được bình yên giữa ồn ào. Chợt nghe được một tiếng đàn piano từ phía xa.
Tống Huỳnh hơi dừng bước, cẩn thận lắng nghe, Lục Thiệu Tu ngoắc đầu ngón tay cô: “Là đứa nhỏ nhà bên đang đánh.”
Cô cười, nhón gót đến gần người đàn ông, nói nhỏ: “Hoàn cảnh ở đây khá tốt.”
Lục Thiệu Tu gật đầu: “Nếu thích, sau này thỉnh thoảng chúng ta có thể về đây sống.”
Mặt Tống Huỳnh hơi đỏ, nâng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc anh.
Vài phút sau, Tống Huỳnh gặp được người nhà họ Lục, bố Lục vững vàng ổn định, có thể từ vẻ mặt hơi nghiêm túc của ông ấy nhìn ra dấu vết của Lục Thiệu Tu hai mươi năm sau, ít khi nói cười, so qua sánh lại, mẹ Lục Thiệu Tu có vẻ ôn tồn hơn nhiều.
Chẳng trách có câu nói rằng, năm tháng cũng không đánh bại được mỹ nhân, so với khi đó, khuôn mặt bà Trịnh chẳng hề thêm sương gió, càng có loại vẻ đẹp trầm tĩnh hơn, khiến người ta thấy gần gũi.
Bà kéo tay bố Lục, nhẹ nhàng gọi Tống Huỳnh là “cô bé”.
Giọng điệu giống hệt với hồi gọi cô là “bạn học nhỏ”.
Sau khi vào nhà, Lục Thiệu Tu dẫn cô đi tham quan các nơi trong nhà, Tống Huỳnh nghe thấy bố Lục mẹ Lục nhỏ giọng nói chuyện phía sau.
“Bảo anh cười nhiều hơn mà, nghiêm mặt dọa người ta chạy thì sao bây giờ?”
“Anh không bán rẻ tiếng cười, nào dễ dọa chạy như vậy?”
“Con trai anh tìm bạn gái dễ dàng chắc? Anh cười cùng thì làm sao? Vừa rồi cô bé còn không dám nhìn anh.”
Bố Lục có chút tủi thân: “...Anh sẽ cố hết sức.”
Đến khi ăn cơm, bố Lục vừa khéo ngồi đối diện Tống Huỳnh, vừa vào bàn đã cố gắng nở một nụ cười khoa trương: “Cô bé ăn nhiều một chút, đừng căng thẳng, đừng sợ.”
“Vâng thưa chú.” Cô có thể nói rằng cô vốn không hề bị dọa không?
Thay vào đó...
Tống Huỳnh bất an cúi đầu ăn cơm.
“Tiểu Tống, cô cứ gọi cháu là Tiểu Tống nhé.” Bà Trịnh cười tủm tỉm nhìn cô: “Cứ coi nơi này là nhà mình, sau này thường xuyên đến nhé.”
Không đợi Tống Huỳnh nói chuyện, Lục Thiệu Tu lười biếng trả lời: “Biết rồi, con rảnh sẽ dẫn cô ấy đến đây.”
Trịnh Chỉ Nhu trợn mắt liếc con trai: “Con tới hay không cũng chẳng sao, mẹ mời Tiểu Tống mà.”
“...” Lục Thiệu Tu bất lực buông đũa: “Cả nhà mình con cũng không được về đúng không?”
Bố Lục ít khi nói cười bảo: “Con giống y như em trai con, đều không yêu nhà, chớ chọc bố và mẹ nói con.”
Lục Thiệu Tu và Tống Huỳnh yên lặng liếc nhau.
Tống Huỳnh bỗng có chút buồn cười.
Thì ra sếp Lục không ai sánh nổi ở bên ngoài, đến trước mặt bố mẹ cũng bị phê bình, thường ngày giỏi ăn nói, hóa ra cũng có người trị được anh.
Chú Lục, dì Lục làm tốt lắm!
Tống Huỳnh âm thầm hò reo cho hai vị phụ huynh trong lòng, trong bát bỗng nhiều thêm một con tôm, vừa ngẩng đầu đã thấy Trịnh Chỉ Như mỉm cười nhìn cô.
“Tiểu Tống, có một câu hỏi dì muốn biết, nếu con không tiện nói thì thôi.”
Tống Huỳnh hơi do dự, có chút căng thẳng mím môi.
Muốn hỏi gì nhỉ?
Công việc và thu nhập của cô? Trong nhà làm cái gì? Trước kia từng yêu đương mấy lần? Sau khi kết hôn định khi nào sinh con? Muốn mấy đứa?
Một mớ hỗn độn.
“Mẹ, biết không tiện thì mẹ đừng hỏi, lúc ăn và ngủ không nói chuyện.” Lục Thiệu Tu dùng đầu gối chạm vào cô ở dưới bàn, động tác nhẹ nhàng.
Đây là anh đang giải vây cho cô hả?
Trong lòng Tống Huỳnh bỗng ấm hơn một chút, không căng thẳng như vậy nữa, có anh bên cạnh, giống như uống viên thuốc an thần liều cao.
Cô thẳng thắn cười với Trịnh Chỉ Như: “Dì hỏi đi ạ, không có gì không tiện nói.”
Lục Thiệu Tu và bố mẹ liếc nhau, một lát sau, Trịnh Chỉ Như lên tiếng, giọng điệu của bà nhẹ nhàng: “Tiểu Lục nói với chúng ta hai con là bạn học cấp ba, đúng chứ?”
“Đúng vậy, cùng một trường, không cùng lớp.” Câu hỏi này giúp Tống Huỳnh nhẹ nhàng thở phào, chỉ thế thôi??? Uổng công căng thẳng.
Bố Lục hắng giọng nói, đè thấp giọng hỏi: “Vậy các con quen biết từ cấp ba rồi?”
“Không tính là quen, chưa nói chuyện ạ.”
Tống Huỳnh nói xong, tay bị Lục Thiệu Tu nhéo một cái, như đang trách cô vì sao lúc ấy không nói gì với anh.
Trách cô à?
“Vậy bây giờ các con bắt đầu quen nhau thế nào?” Đôi mắt Trịnh Chỉ Như sáng lên, tràn ngập trí tò mò: “Xin lỗi, dì đã hỏi Tiểu Lục rất nhiều điều, nó cũng không chịu nói, dì rất tò mò...”
Bố mẹ của Lục Thiệu Tu đáng yêu quá, Tống Huỳnh không nhịn được cong khóe miệng lên.
Cô lén nhìn về phía Lục Thiệu Tu, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói không?”
Lục Thiệu Tu nhướng mày: “Em muốn nói thì nói.”
“Được rồi, thật ra là...” Tống Huỳnh liếm khóe miệng, giọng nói mang vài phần tủi thân: “Lúc ấy sếp Lục ép con nuôi chó cho anh ấy, nếu con không đồng ý, anh ấy uy hiếp bảo sẽ khiến con thất nghiệp, con đành phải...”
Diễn không nổi nữa, nhịn cười vất vả ơi là vất vả.
Bố Lục nghe mà giận tím mặt, đập bàn, trợn mắt tức giận nhìn Lục Thiệu Tu: “Thằng nhóc này! Có chút phong độ không đấy? Có người nào theo đuổi con gái như con à? Thậm chí còn chẳng bằng một phần mười của ông đây năm đó.”
Vẻ mặt Lục Thiệu Tu cứng ngắc một lát, ngay sau đó thả lỏng, móc lấy tay Tống Huỳnh, chầm chậm xoa lòng bàn tay cô, liếc xéo cô: “Em được đấy.”
Nét mặt Tống Huỳnh chột dạ.
Bố Lục vừa mới nổi giận nhanh chóng sửa lại vẻ mặt, cười hiền từ với Tống Huỳnh: “Không sao! Sau này nó còn dám bắt nạt con! Nói cho chú Lục và dì Lục của con! Có con không có nó!”
...Cái này, Lục Thiệu Tu thật sự là con ruột của ông ấy sao?
Ngay sau đó, bố Lục nhỏ tiếng thở dài, lắc đầu với vợ: “Em nói đúng, khó khăn lắm anh mới có thể có con dâu, phải cười với con bé nhiều hơn nữa.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sắc mặt Lục Thiệu Tu lạnh lùng: Bé cưng, đêm nay đôi ta về nhà sớm một chút, có khoản nợ cần tính toán đàng hoàng với em.