Dốc Cạn Chân Tình Để Yêu Em

Chương 27: 27: Một Lá Chắn Chẳng Ngờ




Sắc mặt của Châu Tuyết tối đi thấy rõ sau câu hỏi của Diệp Y Sương, bà nhìn chằm chằm vào chiếc vòng kim cương tinh xảo trên tay Kiều Lệ, cố kìm nén sự ức chế đang hiện diện trong người để có thể hỏi trọn vẹn một câu:

- Đây là quà của Tuấn tặng cháu sao? 

Não Kiều Lệ lăn tăn như sóng vỗ, răng siết vào nhau, đưa mắt nhìn Diệp Y Sương. Thì ra món quà lớn mà cô ta đặc biệt chuẩn bị cho cô là như thế này, để khiến cô mất mặt đến cả ba ruột của mình mà cô ta cũng chẳng tha. 

Trước mắt vẫn nên chậm rãi hóa giải tình thế, nếu cô phủ nhận thì sẽ ngay lập tức rơi vào cái bẫy mà bọn họ đã giăng sẵn, mà chột dạ nhận bừa để trốn tránh thì còn tệ hại hơn. Gương mặt Kiều Lệ vẫn một vẻ điềm nhiên không một chút nao núng. 

- Dạ không phải, đây là của… 

- Không phải sao? Nói mới nhớ, lúc nãy chị không thấy em đeo bất kỳ loại trang sức nào, sau khi gặp ba chị xong thì mới có nó. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là ba chị tặng cho em… Làm sao có thể? 

"Cháttt."

- Tiện nhân, chả trách sao ông ta luôn đối tốt với mày, thì ra là lén lút làm loại chuyện dơ bẩn đó. Mày có biết ông ta bao nhiêu tuổi rồi không? Hạng gái điếm như mày cũng xứng có được những thứ này sao? 

Vài lời dẫn dắt của Diệp Y Sương đã thành công làm Châu Tuyết nổi trận lôi đình, bà ta vứt bỏ vẻ thanh cao quý phái xông tới tát mạnh vào mặt Kiều Lệ, rồi nhân lúc cô còn chưa kịp đứng vững túm lấy tay cô, thô bạo tháo "tín vật định tình" của một lão già và cô gái trẻ. 

Giận dữ nuốt chửng lý trí khiến bà ta như trở thành một người điên, vung mạnh tay ném chiếc vòng được mua bằng rất nhiều tiền vào mắt trái của Kiều Lệ, đuôi mắt cô bị các khóa nhọn quẹt trúng, xước một mảng da nhỏ và rướm máu. 

Một màn ầm ĩ nhanh chóng thu hút nhiều người mang tâm thế xem kịch hay vây quanh, mà Kiều Lệ bây giờ là nhân vật chính nổi bật nhất. Họ chỉ chỏ, họ cười nhạo khi còn chưa kịp hiểu được ngọn ngành, không một ai đứng về phía cô, không ai nói giúp cô, kể cả việc đơn giản nhất là hỏi rõ vấn đề họ còn chẳng buồn đếm xỉa tới. 

Nâng ánh mắt sáng rực lên cao, tay không thèm che dấu vết năm ngón tay in rõ trên mặt. Kiều Lệ cong môi cười, nụ cười mang vạn phần chế nhạo, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Diệp phu nhân và Diệp tiểu thư đang đóng vở tuồng gì vậy? Khán giả ở đây đã kịp hiểu nội dung chưa mà buông lời phán xét? Xin hỏi phu nhân tận mắt chứng kiến tôi qua lại không đứng đắn với giáo sư Diệp sao? Tôi đâu có phủ nhận nguồn gốc của chiếc vòng này, nếu đã cố tình giấu diếm thì chẳng ai ngu dại mà khoe mẽ cho thiên hạ thấy cả, chuyện đơn giản như vậy mà Diệp phu nhân còn không nghĩ ra sao? 

Kiều Lệ không chút run sợ, lời thốt ra đanh thép mà chẳng khiếm nhã. Nét tự tin trên gương mặt đánh gục sự ngang ngược đang hiện hữu của những người đối diện, từ một kẻ thất thế, cô sẽ khiến mình thật chói lóa. 

Châu Tuyết đang trong cơn giận dữ nên mấy lời của Kiều Lệ làm sao nghe lọt tai. Mặc kệ hình tượng phu nhân danh giá, bà nghiến chặt hàm răng, chỉ thẳng vào mặt Kiều Lệ, mắng lớn:

- Mày còn dám già mồm à, mày thừa nhận là ông ấy tặng trang sức tình nhân cho mày, mà còn mặt dày dẻo miệng phân bua. Nếu không phải là loại quan hệ bất chính đó thì là gì? Một con súc sinh không được giáo dục như mày nói chẳng ai nghe đâu, mày hỏi ở đây xem, ai tin mày nói, chẳng ai tin mày cả. 

- Tôi tin. 

Giọng nam trầm vang lên khiến tất cả quay đầu tìm kiếm, Giang Tuấn chen vào giữa đám đông bước tới bên cạnh Kiều Lệ, liếc qua cái má ửng đỏ và vết thương trên mắt cô, hàng mày nhíu lại không vui, rồi quay sang Châu Tuyết, lạnh lùng nói:

- Chuyện còn chưa rõ đầu đuôi mà Diệp phu nhân đã ra tay hành hung người khác, nếu muốn mọi chuyện sáng tỏ sao phu nhân không đợi chú tới đây rồi ba mặt một lời. Chiếc vòng đó là vợ của con được tặng, cô ấy hoàn toàn nằm trong thế bị động, chứ có giành giật với ai đâu mà phải nghe mấy lời nặng nề đến vậy. 

Đám đông yên lặng tập trung xem đại thiếu gia nhà họ Giang đứng ra bênh vực vợ, hai nhà Giang - Diệp tình cảm tốt đến thế nay chỉ vì chút chuyện mà đã lung lay. Kiều Lệ cũng không ngờ Giang Tuấn chịu nói giúp mình, chẳng nể nang Châu Tuyết điểm thẳng mặt bà ta là người không biết suy nghĩ. Cảm giác được bảo vệ này từ khi anh hai mất đi cô chưa bao giờ có, vậy mà hôm nay có một người đứng ra làm lá chắn cho cô. 

Câu chuyện vẫn chưa đi tới hồi đỉnh điểm, Trương Kiều Lệ vẫn chưa được dạy dỗ xong, Diệp Y Sương vẫn chưa đủ thỏa mãn, thế mà Giang Tuấn lại ra mặt nói giúp cô ta. Xưa nay anh ấy luôn gọi mẹ của cô bằng "thím" nay vì con hồ ly kia mà lạnh lùng gọi ba chữ "Diệp phu nhân". Cô ta có tư cách gì mà lôi kéo anh ấy bảo vệ cho mình, cô ta không xứng. 

Diệp Y Sương kéo tay Giang Tuấn, tỏ vẻ đau lòng. 

- Anh à, em biết chuyện này khó mà tin được, nhưng rõ ràng Du Mẫn trông thấy ba em tới cửa hàng Thiên Yết mua bộ trang sức đó. Hai người đeo đồ tình nhân với nhau… không phải quan hệ đó thì là gì… 

Không nhìn nổi sự đáng thương vờ vịt của Diệp Y Sương, Giang Tuấn hất mạnh tay cô ta, nâng cao giọng:

- Có mặt ở đây ngày hôm nay có bao công tử thiên kim, chỉ cần liếc sơ qua cũng có thể nhận ra đâu là mẫu mã đang thịnh hành, thì hà cớ gì chú Diệp và Kiều Lệ phải chọn ngày hôm nay tặng quà cho nhau để người khác vạch trần. Diệp tiểu thư đừng quên, chính chú Diệp đã đề nghị gả cô ấy cho tôi, nếu họ có mối quan hệ bất chính đó thì chú ấy sẽ đẩy cô ấy cho tôi sao? Đừng làm xấu mặt mình thêm nữa, đợi chú ấy tới nói rõ ràng mọi chuyện đi. 
Giang Tuấn kéo Kiều Lệ sát vào người mình, công khai làm chỗ dựa cho cô, lấy khăn tay trong túi lau máu trên đuôi mắt cô, sắc mặt lạnh lùng không nể nang bất kỳ người nào. Diệp Y Sương bị bắt bẻ cũng chỉ biết im lặng, nhìn hai người họ thắm thiết càng run tức hơn, nhưng cô đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, ngày hôm nay Trương Kiều Lệ phải trở về cái ổ chuột vốn có cô mới cam lòng. 

Khuôn viên của Diệp gia khá rộng, khách khứa lại đông, tiếng nhạc che tiếng nói nên mất một lúc Diệp Vạn Thu mới hay có cuộc cãi vã mà đi tới. Sau khi nắm được tình hình đang diễn ra thì lập tức nổi cơn thịnh nộ. 

- Y Sương, con đang làm gì vậy? Đồng hồ ba đang đeo là quà sinh nhật con tặng cho ba mà, còn chiếc vòng kia không phải con nói là thấy Kiều Lệ không có trang sức nên muốn tặng cho con bé sao? Từ lúc nào nó lại trở thành tính vật định tình rồi? Tại sao biết rõ còn không giải thích mà còn châm dầu vào lửa để người khác hiểu lầm? Mau nói rõ ràng mọi chuyện nhanh lên.