Diệp Vạn Thu vừa chấm dứt "bài xướng ca" đầy ắp tình người của mình, thì ngay lập tức nhận được cái cười khẩy lộ liễu của Kiều Lệ.
- Giám đốc Diệp, nếu không phải tôi có kế hoạch lớn cần phải hoàn thành, thì chắc chắn tôi sẽ đẩy ngài vào tù để ăn năn sám hối. Đừng cố vớt vát thêm một điều gì nữa, gọi một người âm hiểm bóc tách giác mạc của anh trai mình hai chữ "cha nuôi" nghe nhục nhã biết bao nhiêu. Ngài đừng hao tổn tâm tư thêm thắt tình tiết vào vai diễn nữa, chỉ cần che giấu tốt thân phận của tôi là đủ rồi.
Lời cần nói đã nói xong, Kiều Lệ lạnh lùng quay lưng muốn rời đi. Diệp Vạn Thu vẫn còn điều muốn làm nên vội vàng đứng lên, gọi lớn:
- Chờ đã, chú có cái này cho cháu.
Ông lấy ra một hộp nhung nhỏ, bước nhanh tới trước mặt Kiều Lệ đưa cho cô, ôn tồn nói:
- Hôm cháu gả đi chú vô ý không có chuẩn bị quà, chú già rồi không biết mấy người trẻ các cháu thích đồ như thế nào, chiếc vòng này chú thấy rất hợp với cháu, mong cháu đừng chê mà nhận nó.
- Không cần đâu, tôi sẽ nhận bất cứ món đồ nào của các người cả.
Kiều Lệ quay đi, nhất mực khước từ, Diệp Vạn Thu không còn cách nào đành hạ giọng nài nỉ:
- Chỉ cần cháu nhận nó, cháu muốn chú làm gì cũng được.
Như nghe được một điều gì rất thú vị, Kiều Lệ quay đầu, hai mắt khẽ híp lại, không chút vòng vo ra yêu cầu:
- Nếu ngài chịu kể hết mọi chuyện năm xưa để tôi ghi âm lại… thì tôi sẽ miễn cưỡng mà nhận nó.
Diệp Vạn Thu sững người, không nghĩ sẽ nhận được lời đề nghị này. Ông còn chưa có câu trả lời, Kiều Lệ đã rào đón ông bằng một lời hứa.
- Tôi sẽ không đem nó đi báo cảnh sát đâu, chỉ là phòng hờ kế hoạch không thành thôi, đằng nào ngài cũng có tội, nhưng lỡ người khác đùn đẩy trách hết nhiệm để ngài gánh chịu một mình, thì ai sẽ bảo vệ ngài đây.
Kiều Lệ không quá đặt hy vọng vào việc ông ta sẽ đồng ý yêu cầu của mình, nhưng không ngờ sau một hồi đắn đo Diệp Vạn Thu đã gật đầu đồng ý.
Ông ta ngồi ngay ngắn bên bàn làm việc, chầm chậm kể rõ ràng rành mạch chuyện Giang Thừa tông chết Trương Hạ, sau đó bảo ông lấy giác mạc của anh ấy để thay cho con trai ông ta, thù lao chính là mảnh đất xây dựng bệnh viện Hồng Hà hiện tại. Ông ta cũng lo lót cảnh sát địa phương để sự việc nhanh chóng đi đến hồi kết, mà không để lại khoản tiền bồi thường nào đối với nạn nhân.
Từng câu từng chữ từ miệng Diệp Vạn Thu thốt ra như mũi giáo đâm sâu vào lồng ngực Kiều Lệ, hai nắm tay siết chặt, đêm lạnh rét nhưng mồ hôi vẫn nhỏ giọt tuôn ra. Cánh môi mỏng manh bị hàm răng giày vò đến bật máu, phải hết sức nhẫn chịu cô mới không ngay tức khắc xông tới trước mặt Giang Thừa một nhát đâm chết ông ta.
Ngón tay run rẩy bấm dừng ghi âm, Kiều Lệ cho điện thoại vào túi, không muốn nán lại thêm một giây nào. Nhưng Diệp Vạn Thu không từ bỏ ý định tặng quà, ông lấy chiếc vòng đính kim cương tinh xảo đặt vào lòng bàn tay cô, nhẹ giọng:
- Chú đã làm theo yêu cầu của cháu rồi, hôm nay là sinh nhật của chú, cháu chỉ cần đeo nó một chút để chú thấy ấm lòng thôi, sau khi trở về cháu có thể ném nó, bán nó, muốn làm thế nào cũng được.
Không thể từ chối nữa Kiều Lệ đành thở dài gật đầu, Diệp Vạn Thu giúp cô đeo chiếc vòng lên tay, cô chẳng ngắm nghía nó một giây nào, lập tức xuôi tay xuống thân, rời khỏi phòng.
Kiều Lệ đứng giữa hàng lang, tìm chốt khóa trên chiếc vòng để tháo nó ra, mặc bộ váy, đeo đôi giày để giống người giàu đối với cô đã quá sức chịu đựng, những thứ này chẳng khác nào chiếc gông xiềng xích ý chí của cô cả. Nhưng cô chỉ mới vừa đưa ngón tay lên để bấm chốt, còn chưa kịp gỡ xuống thì cổ tay đã bị người khác bắt lấy.
- Chị đi tìm em nãy giờ, nhanh lên, bác Giang nói muốn giới thiệu em với mọi người đó, đừng để người lớn đợi lâu.
Diệp Y Sương siết chặt Kiều Lệ không buông, trên mặt toàn là ý cười, như thường lệ vẫn chứa tràn đầy giả tạo. Kiều Lệ mấy lần vung tay đều bị cô ta kiềm lại, cô cau mày không vui.
- Chị muốn làm gì?
- Làm gì chứ, bác gái đang chờ em ở bên dưới kia kìa.
Quả thật, Trần Duệ Dung đang đứng ở cửa lớn trông lên tầng hai, trán nhăn lại không vui vì phải đợi người. Kiều Lệ miễn cưỡng để Diệp Y Sương kéo xuống lầu, ai nhìn vào còn tưởng quan hệ giữa hai người họ rất tốt.
- Nhanh một chút, lát nữa đừng có trưng cái mặt khó coi đó cho người khác xem.
Trần Duệ Dung liếc Kiều Lệ một cái, thể hiện rõ ràng là bất đắc dĩ mới nói chuyện với cô. Nếu không phải Giang Thừa bắt bà phải giới thiệu con dâu thì còn lâu bà mới đưa đồ quê mùa này tới gặp người khác, lát nữa họ sẽ cười nhạo bà cho mà xem.
Tiếng nhạc cổ điển êm dịu không lấn át đi tiếng cười nói của khách dự tiệc, Kiều Lệ có chút mệt mỏi, rút mạnh tay khỏi Diệp Y Sương xoa xoa thái dương mấy cái, quên luôn việc tháo chiếc vòng tay ra.
Cô đi theo Trần Duệ Dung tới nơi tập trung những phu nhân và các tiểu thư danh giá, Châu Tuyết - vợ của Diệp Vạn Thu cũng có mặt ở đây, thấy Kiều Lệ bước tới liền đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
- Con dâu của chị Giang đây sao? Nhìn hơi gầy nhỉ, thế này chắc là khó sinh nở lắm đây.
Một vị phu nhân váy đầm lộng lẫy, trên cổ, trên tay dát đầy trang sức lấp lánh, rũ mắt nhìn ngắm Kiều Lệ rồi trề môi buông lời đánh giá. Những người khác cũng lởi xởi phụ họa theo vô cùng hào hứng.
- Nghe nói con bé ở tỉnh lẻ, ở đó quanh năm chân lấm tay bùn, cơm không đủ ăn thì làm sao không gầy yếu cho được.
- Nghe nói cha mẹ con chết hết rồi hả? Vậy có đi học không? Chậc chậc, tội nghiệp quá.
Nghe nói, nghe nói… Bọn họ bắt đầu một lời dè bỉu bằng hai từ giống như vừa được truyền tai ở đâu đó, rồi vô tư đánh giá một con người. Mỗi một câu phán xét được thốt ra thì ánh mắt Giang phu nhân tối thêm một chút, ngược lại Diệp phu nhân vô cùng hả dạ nên ý cười càng rạng rỡ thêm.
Mặc dù Kiều Lệ rất giỏi chịu đựng, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ cúi đầu nhẫn nhịn mấy lời nhạo chê bôi bác. Cô ngẩng cao đầu, môi đã mấp máy, còn chưa kịp thốt nên câu đã bị cướp trước lời:
- Ui trời! Đó không phải là chiếc vòng nằm trong bộ sản phẩm giới hạn của Thiên Yết mừng lễ tình nhân sao? Năm nay hãng này chỉ cho ra thị trường có mười bộ thôi đó, Giang thiếu đúng là cưng chiều vợ đó nha.
Du Mẫn - con gái của Du phu nhân bắt lấy cánh tay Kiều Lệ, nói rõ to cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Cô ta còn chưa chịu dừng, cố căng mắt ra nhìn Giang Tuấn đang đứng ở gần đó rồi bổ sung thêm.
- Bộ trang sức này còn đồng hồ cho nam nữa mới đủ bộ, sao Giang thiếu không đeo cùng chị vậy? Mà nói mới nhớ, hôm qua con thấy chú Diệp cũng có ghé qua cửa hàng Thiên Yết mua bộ trang sức này đó, cái này phải là khách hàng lớn mới mua được đó nha. Cô Diệp, sao cô không đeo cùng chú? Nước da của cô trắng, đeo lên chắc chắn là rất đẹp.
Bao ánh mắt tò mò gom về một chỗ, Kiều Lệ trở thành trung tâm của mọi sự dò xét theo một chiều hướng vô cùng độc hại. Để sức nóng được đẩy lên mức cao nhất, Diệp Y Sương cũng nhiệt tình phụ họa theo.
- Con cũng thấy ba đeo chiếc đồng hồ tình nhân, mẹ… ba có tặng cho mẹ không?