Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 7




Sau ngày ấy, ngày ngày đều có cai ngục dẫn theo hình phạm tới lăn giường đinh một lần, máu tươi đầm đìa, huyết nhục bay tứ tung.

Những hình phạm đó đều bị lăn đến bỏ mạng, tuy là phạm nhân tử ngục, nhưng trước khi chết còn phải bị kéo đi chịu đinh hình một lần, cũng do tai bay vạ gió.

Nhậm Khanh Khanh ôm Tiểu Bảo run bần bật, hài tử trong lòng ngực không hiểu chuyện, mỗi ngày đều ăn ngủ ngủ ăn, không bị ảnh hưởng chút nào. Tinh thần nàng căng chặt, dường như muốn hỏng mất.

Chỉ cần nghe tiếng bọn hắn thống khổ gào rống đã đủ làm người ta sợ hãi, nếu gặp mấy tên tử ngục hàng năm không có nữ nhân đến tẩu hỏa nhập ma, trên cổ buộc xích sắt cũng muốn lao vào cửa ngục của nàng, ánh mắt dâm tà nhìn nàng một lần lại một lần.

Những tên cai ngục đó còn không dẫn bọn họ đi ngay, ngược lại dù bận bịu vẫn còn đứng lại nhìn mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi, mới cảm thấy vừa lòng kéo người rời đi.

Vốn là như vậy, nữ tử trong ngục có chút tư sắc, đều bị bọn hắn nếm qua mùi vị, nhưng nữ tử này không tầm thường, mang theo hài tử vào trong ngục, còn có người bên trên che chở.

Không động được đến nàng, nên đành phải dọa cho nàng một trận.

Lại là một ngày, Nhậm Khanh Khanh không biết mình đã ngây người trong ngục này bao lâu.

Lúc này thần trí nàng có chút mê man, cai ngục lại dẫn ba năm người tiến vào, nàng che lại lỗ tai Tiểu Bảo, tiếng kêu gào thảm thiết quá mức làm cho người khác sợ hãi, nàng sợ doạ đến đứa bé.

Thật ra Tiểu Bảo vô tâm không phổi, lúc đầu còn bị dọa, bây giờ còn ngước mắt to tròn lên nhìn bọn họ bị tra tấn.

Trưởng ngục đứng yên trước mặt nàng, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười:

“Tiểu nương tử, hôm nay có bằng lòng không?”

Hắn làm theo phép công, mỗi ngày lại hỏi một lần, Nhậm Khanh Khanh rất hận bọn họ, ôm hài tử xoay người sang chỗ khác.

Trưởng ngục tay vung lên, tử ngục kia bị ném ngay vào giường đinh, ngay sau đó, hai tên tiểu tốt đẩy thân mình hắn lăn qua lộn lại trên giường đinh.

Đinh nhọn đâm vào thịt người nọ, hơi hơi động đậy thịt đã phun ra, sau đó tiến vào cây đinh tiếp theo.

Người nọ phát ra tiếng gầm rú thống khổ, trong miệng niệm:

“Cho ta chết đi! Làm ta chết! A!”

Tên trưởng ngục nhìn hắn thú vị, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Vậy cũng không thể được, tiểu nương tử một ngày không muốn, các ngươi phải diễn nhiều thêm một ngày.”

Bỗng nhiên hắn vỗ vỗ tay: “Đúng vậy, ngươi sang đến mùa thu là xử trảm, ta tính qua ngày tháng, chắc chỉ lăn mười lần nữa, ngươi sẽ có thể chết.”

Hắn nói làm người ta không rét mà run, tử ngục gào rống nổ tung bên tai Nhậm Khanh Khanh, đầu óc nàng trống rỗng.

Tay nàng ôm Tiểu Bảo hơi run: Nếu mình, không cáo trạng nữa…

Đứa bé đang chơi ngọc bội, đưa mắt lên nhìn mẫu thân cười, dáng vẻ đơn thuần đáng yêu.

Nhậm Khanh Khanh có chút hoảng hốt, nhưng nàng vì muốn tên phụ lòng kia trả giá mới đến kinh thành không phải sao? Làm sao hôm nay bị dọa một lần, đã muốn lùi bước?

Nàng nắm chặt tay, âm thanh bên tai càng ngày càng xa, bỗng nhiên khép mắt lại ngã xuống một bên.

Tiểu Bảo thấy mẫu thân hôn mê, oe oe oa oa khóc lên.

Trưởng ngục hoảng hốt tốt, có chút kinh hoàng, phía trên hạ lệnh đe dọa nàng, vậy mà chưa trải qua đe doạ, không phải sẽ đi đời nhà ma chứ!!!

Hắn ra lệnh cho người mở cửa lao, vươn tay xem xét hơi thở của nàng, sắc mặt ngưng trọng: “Mau đi nói cho Hà đại nhân!”



Bút lông trong tay Tiêu Thừa không ngừng đưa xuống, phê một đống tấu chương không đáng một xu của mấy lão thần cổ hủ.

Hà Thiên Sinh yên lặng đi vào, hắn vừa nhận được tin, gần đây bệ hạ hay nóng giận, lại không biết có nên nói hay không.

Tiêu Thừa đang lật xem tấu chương, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Lúc này Hà Thiên Sinh mới đáp: “Trong ngục truyền tin, Nhậm thị nổi cơn sốt cao.”

Tiêu Thừa nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nhớ tới Nhậm thị là người phương nào.

Ngày đó cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, sau khi bị nàng tát, quyết định trừng phạt một phen, cho nên mỗi ngày đều yêu cầu cai ngục tiếp đãi nàng.

Hắn bộn bề việc triều chính, dần dần đã quên mất việc này, lại không dự đoán được nữ tử đó lại yếu đuối đến thế, chỉ vì sợ hãi mà đổ bệnh.

Hà Thiên Sinh cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, cân nhắc hỏi:

“Hoàng Thượng, chúng ta đối phó Nhậm thị như thế nào?”

Tiêu Thừa vừa vẽ một vòng tròn lên tấu chương buộc tội Chu Tồn Phong, sau đó buông bút, trầm giọng nói: “Gọi Vương Diệp, đi theo trẫm.”