Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 6




Tiểu Bảo còn đang ghé vào lồng ngực, nàng lại bị nam tử này dùng mọi cách nhục nhã, Nhậm Khanh Khanh không biết lấy can đảm từ đâu, ngồi dậy đưa bàn tay lên dùng thế như sét đánh tát cho hắn một cái.

Âm thanh thanh thuý vang vọng trong ngục giam, gương mặt được yêu thích của hắn lệch sang một bên, hắn vẫn duy trì tư thế đó, một lúc lâu sau cũng không quay đầu lại.

Nhậm Khanh Khanh đánh xong mới biết sợ, nàng thừa dịp hắn còn đang sửng sốt muốn chạy thoát từ khe hở bên cạnh, không ngờ bị một bàn tay có lực nắm lấy mái tóc, lại túm nàng kéo trở về.

Hắn lạnh mặt xuống, âm thanh trầm khàn: “Ngươi làm càn ——”

Da đầu nàng đau đớn, tay còn đang ôm Tiểu Bảo không dám buông ra.

Từ trước đến nay Tiêu Thừa đều thuận buồm xuôi gió, nào đã từng bị đánh bao giờ. Lúc này bị động cho phát giận, thấy quần áo nàng còn đang nửa kín nửa hở, mở miệng nhục nhã nàng:

“Giả thanh cao cũng cần ăn mặc kín thêm một chút!”

Tiêu Thừa kéo đai lưng của nàng, lột ra thân hình mảnh mai trắng như bạch ngọc.

Hắn nắm lấy đứa bé đặt lên giường, bắt cổ chân nàng kéo xuống đuôi giường, một bàn tay bóp cần cổ nàng ép phải nhìn thẳng vào mình.

Cả người nữ tử trắng nõn, hai luồng vú rũ xuống, phía trên đỉnh còn dính sữa, trông cực kỳ chật vật. Trên người một khối thịt thừa cũng chẳng có, eo nhỏ mông cong, nhìn qua vừa mới chín muồi.

Tiêu Thừa cởϊ quần của mình, đem con cự long đang cương cứng lộ ra ngoài, tách hai chân nàng ra muốn đâm ngay vào trong.

Hai chân Nhậm Khanh Khanh đá lung tung, giờ phút này cũng bất chấp sợ làm Tiểu Bảo khóc gào: 

“Ngươi là đồ dâm tặc! Ta muốn cáo trạng! Ta muốn nói cho Hoàng Thượng!”

Nam tử đang giữ chặt người nàng bỗng nhiên buông lỏng, thấy nàng rối ren lấy xiêm y che lại thân mình, không để ý lắm bóp lấy cổ nàng, bắt nàng đối diện với mình: “Ngươi có thể nhìn thấy hoàng đế hay không còn chưa biết, nếu ta làm ngươi chết, ngay lập tức sẽ mất mạng.”

Con ngươi đen như mực của Tiêu Thừa nhìn chằm chằm vào nàng, lời hắn nói chính là sự thật. Trong lòng Nhậm Khanh Khanh hốt hoảng, dường như bị bóp đến không thở nổi.

Nàng khẽ cong môi, muốn hít lấy không khí, nhưng tay hắn chỉ khẽ bóp chặt, đã làm nàng có cảm giác hít thở không thông.

Thấy mặt nữ tử bị căng đến đỏ bừng, hắn thu tay lại, nàng tê liệt từ từ ngã xuống giường.

Chu Tồn Phong là người hắn nâng đỡ lên, mấy ngày trước đã bị hắn phái đi Hà Tây cứu tế. Thám Hoa lang tuổi trẻ tài cao, xuất thân lại hàn môn, sau lưng không có bất cứ một thế lực nào, là một nhân tài hiếm có.

Một người như vậy, thân hắn là đế vương, sao có thể cho phép thê tử của hắn ta làm cho có vết nhơ.

Sự thật hắn đã muốn tìm người xử lý việc cỏn con này, không ngờ lại bị nữ tử này câu dẫn——

Tiêu Thừa vuốt ve tóc mai của nàng, nói: “Từ trước đến nay ta không vui vẻ khi cưỡng bức nữ nhân, nếu ngươi thức thời, thật sự muốn cáo trạng, nên hầu hạ ta cho tốt.”

Nhậm Khanh Khanh run rẩy cả người, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ bước ra khỏi huyện thành, làm sao biết được bên ngoài hung hiểm cỡ nào.

Nàng nhỏ giọng sụt sịt, không ngừng lắc lắc đầu: “Ta không cần, ta không.”

Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng: “Nhưng thật ra cốt khí cũng tốt.”

Ngón tay hắn chỉ ra phía giường đinh bên cạnh: “Vậy ngóng chờ ngươi có thể sống qua đạo hình kia.”

Nhậm Khanh Khanh run lên, co rúm thân mình lùi lại cách xa vài bước.

Mắt ưng của hắn liếc nàng một lần, chỉnh sửa quan phục, mặt vô cảm rời đi.

Nàng không từ bỏ, hắn có rất nhiều cách đối phó với nàng.