Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 41




Cơ thể Nhậm Khanh Khanh phát run, thở phào nhẹ nhõm, tóm lại là xong rồi.

Chỉ là vào giây tiếp theo, Tiêu Thừa rút côn th*t trong thân mình nàng ra, tinh dịch  bắn vào bên trong chậm rãi chảy theo ra ngoài.

Hắn túm lấy tóc nàng, thấy đôi mắt nàng không rời Tiểu Bảo một giây, cười ha ha: “Nhi tử của ngươi không nhìn, không bằng đánh thức nó dậy?”

Nàng trừng lớn hai mắt, da đầu bị kéo đến phát đau,cầu xin hắn: “Đại nhân, không cần……”

Hắn túm nàng đến trên người, một đôi môi đỏ mọng đối diện với côn th*t đang gắng gượng, lạnh giọng hạ lệnh: “Liếm.”

Cự vật dữ tợn, quy đầu  cực đại to như quả trứng ngỗng. Bên trên sáng đến bóng loáng, đó là dâm dịch của hai người họ.

Nàng cực kỳ kháng cự, nhưng nam tử đã duỗi tay sờ lên mặt Tiểu Bảo, nàng đành phải hé miệng, một chút một chút đem côn th*t nuốt vào trong miệng.

Dường như miệng nàng phải bị căng đến vỡ ra, tuy  lần trước ăn qua một lần, nhưng mà cũng không có kinh nghiệm, chỉ ngậm lấy nửa căn của hắn, trong mắt chứa đầy nước mắt.

Tiêu Thừa bóp đôi vú thịt của nàng, ấn đầu vào càng sâu.

Âm mao thô cứng chọc ở trên mặt nàng, vừa rát lại đau. Giữa mũi tràn đầy hương vị tanh nồng, miệng bị hắn bịt, không ngừng nuốt nước miếng xuống.

Tinh dịch  vẫn còn đang dính trên côn th*t, tất cả đều bị nàng nuốt vào.

Cổ họng trước đó đã bị hắn bóp, trên đó còn in dấu tay, hắn liền gấp không chờ nổi đem côn th*t thẳng tắp đỉnh vào yết hầu nàng, chỗ đó kẹp lại, hắn nắm đầu nàng bắt đầu ra ra vào vào.

Tay nàng đặt trên đùi hắn, mặt bị đâm cho sinh đau, lại không thể không cố nén.

Nhưng mà, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến tiếng Tiểu Bảo: “Nương……”

Cả người Nhậm Khanh Khanh cứng đờ, lòng như đông cứng. Vậy mà nàng bị hài tử nhìn thấy…

Nam tử kéo chăn qua đắp lên người nàng, cười lạnh: “Tỉnh cũng nhanh thật.”

Tiểu Bảo mới một tuổi rưỡi, chuyện gì cũng không hiểu, chỉ nhìn mẫu thân mình đang chôn ở giữa chân hắn, cả khuôn mặt đều bị che khuất, không biết đang ăn cái gì.

Đôi mắt Tiểu Bảo chớp chớp, hiếu kỳ nói: “Ăn.”

Tiêu Thừa vỗ về tóc nàng, bỗng nhiên tàn nhẫn túm lôi ra một chút, làm cho nàng phun ra côn th*t hắn, nói: “Ta thấy nương ngươi ăn ngon, hay ngươi hỏi nàng một chút.”

Mắt Tiểu Bảo lập tức nhìn về phía nàng, trước mắt nghi ngờ.

Nhậm Khanh Khanh banh mặt, miễn cưỡng cười cười: “……đúng”

Tiêu Thừa lại ấn nàng trở về, âm thanh trầm thấp: “Ăn ngon phải ăn nhiều chút.”

Hắn đỉnh hông thúc cái miệng nhỏ của nàng mở ra, như muốn làm cho họng sưng lên. Nước miếng của nàng vuốt ve hắn, đầu lưỡi mềm mại khóa thân gậy lại, cực kỳ sảng khoái.

May mà lúc này Tiểu Bảo đã mất hứng thú đối với họ, đầu lại quay về một bên ngủ rồi.

Hắn lạnh lùng nói: “Ta là ai?!”

Nhậm Khanh Khanh rất sợ hãi, hàm hồ đáp: “Đại nhân……”

Hắn hướng trong miệng hung hăng thúc vào, cười lạnh: “Da^ʍ phụ, côn th*t đại nhân cũng muốn ăn.”

Hắn nắm mặt nàng, âm thanh tàn bạo hỏi: “Nói, ngươi có phải da^ʍ phụ không?.”

Nhậm Khanh Khanh co rúm cơ thể, trông thấy Tiểu Bảo bên cạnh, chịu đựng khóc nói: “Đúng…… Ta là dâm phụ……”

Nghe xong âm thanh nữ tử mềm mại kêu giường, Tiêu Thừa đột nhiên động thân, một cái thật sâu trong yết hầu, đem nàng thúc đến tưởng phun, bị kẹp chặt chẽ, hắn không hề chịu đựng thêm nữa, từng luồng tinh dịch  hoàn toàn bắn vào miệng nàng.

Nhìn thấy dáng vẻ này không đủ dâm loạn, hắn rút côn th*t ra ngoài, lại bắn lên mặt nàng những dòng nhỏ, mặt dính đầy dịch đục.

Hắn vươn tay lôi đầu lưỡi nàng ra, ép nàng phải Liếm  côn th*t, muốn nàng ăn sạch thứ dính trên đó.

Nàng bị ép liếm, lại liếm  ngón tay hắn, chỉ vì dính tinh dịch  còn sót lại trên khóe miệng nàng, muốn nàng phải ăn hết tất cả.