Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 147




Tiểu Bảo hơi ngơ ngác trong giây lát, ngoại trừ mình ra, chưa từng có ai thơm má nương. Chính đồ tể Hà là người nói chuyện với nương mỗi ngày, mặc dù mọi người đều nói rằng sau này hắn sẽ là cha mình, nhưng thậm chí hắn còn chưa bao giờ chạm vào một góc quần áo của nương.

Nơi nàng bị hắn hôn qua có chút nóng lên, chậm rãi kéo đến vành tai, cổ, một lát liền đỏ bừng.

Tim nàng đập nhanh hơn, trách hắn mới vừa gặp đã có hành động càn rỡ như vậy, nhưng hài tử còn ở đây, cũng không dám nói gì.

Tiểu Bảo có chút hồ đồ: “Lúc chiều, rõ ràng thấy người kéo dây thừng ở ngoài…”

Tiêu Thừa dùng một tay đẩy người, một tay luồn váo áo tiểu tử, lôi khóa trường mệnh ra ngoài, nâng đến trước mắt tiểu tử: “Ngươi nhìn đi, đây là cha đưa cho ngươi.”

Tiểu tử trợn to hai mắt, lúc này đã tin một chút, từ lúc có ký ức, khóa trường mệnh này đã đem theo bên người, theo đó cũng nhớ đến bên cạnh hình như có thân ảnh một nam tử, hắn hay ôm mình.

Tiểu Bảo dưa mắt nhìn mẫu thân, thấy nàng cúi đầu không nói, có chút do dự gọi: “Cha……?”

Tiêu Thừa vui vẻ, bàn tay xoa loạn mặt tiểu tử một hồi, cười nói: “Nhi tử ngoan.”

Tiểu tử lại rầu rĩ, giọng nói ngọt ngào: “Sao lúc chiều còn giả vờ không quen con? còn có…sao trước đó không đến thăm, mọi người đều nói con không có cha.”

Tiêu Thừa đưa mắt liếc nhìn tiểu nương tử đang im lặng bên cạnh, nói: “Trước kia cha bận, hiện giờ rảnh rỗi liền đến đón ngươi cùng nương ngươi.”

Nhậm Khanh Khanh cắn môi dưới, vành tai càng đỏ hơn.

Là nàng sơ sót, tưởng rằng nhi tử thông minh, không để ý chuyện phụ thân. Những việc này, thật ra nhi tử chưa bao giờ nói qua với nàng.

Tiểu Bảo lại giống tiểu đại nhân giáo huấn hắn: “Khẳng định là người không tốt, nên nương không để ý đến người.”

“Ha——” hắn không nhịn được bật cười, cảm thấy tiểu hài từ này qua một năm càng thông minh hơn.

Tiêu Thừa trêu đùa: “Vậy cha phải tốt với nương như thế nào?”

Tiểu Bảo có nề nếp đáp: “Mua đồ vật cho nương, giúp nương làm việc, còn có……”

Dừng một chút, bổ sung thêm: “Dỗ nương ngủ.”

Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu, có chút không thể tưởng tượng, nàng đã bao giờ dạy dỗ như vậy đâu, nhất thời muốn che miệng tiểu tử. Tiêu Thừa lại chắn tay nàng, mắt cong cong: “Tất nhiên, cha có thể làm được.”

Hắn lại cố ý dò hỏi: “Vậy bây giờ cha muốn dỗ nương ngủ, Tiểu Bảo lớn như vậy, cũng muốn cha dỗ ngủ sao?”

Tiểu Bảo vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên là con tự ngủ!”

Tiểu tử lại gãi gãi đầu: “Chỉ có lúc sét đánh nương mới dỗ con ngủ.”

“Được.” Tiêu Thừa bế tiểu tử lên giường, lanh lẹ nhét vào trong chăn, vỗ vỗ: “Ngủ đi, cha nhìn ngươi.”

Tiểu tử ngoan ngoãn nhắm mắt, lại vội vàng mở ra nhìn về phía Nhậm Khanh Khanh, thấy nàng cười với mình, cũng cười ngọt ngào, lúc này mới nhắm mắt lại.

Không bao lâu, nhi tử đã ngủ say.

Tiêu Thừa đứng dậy, bước từng bước một đến gần nàng.

Nhậm Khanh Khanh cảm thấy không khí xung quanh có cảm giác áp bức, tim đập càng lúc càng nhanh, thẳng cho đến khi hắn đứng trước mặt, trong ánh mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn.

Hắn kéo tay nàng, hơi hơi dùng sức túm nàng lên, kéo ra phía cửa.

Hắn mặc bộ y phục của người làm việc bị giặt đến trắng bệch, theo bước chân còn ngửi được hương vị bồ kết. Vóc người cao lớn, cơ bắp căng chặt đến mức gồ lên dưới lớp y phục. Bất đồng với một thân phú quý trước đó, dáng vẻ này của hắn, cực kỳ giống một thanh tiên sức trâu nhà đò.

Nhậm Khanh Khanh nghe thấy tim mình đập “Thịch thịch thịch”, trên người không có sức lực, chân hơi nhũn ra, chỉ có thể dựa vào người hắn bị kéo đi.