Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 146




Hai quân giao chiến, chủ soái mất tích, thân phận hắn lại tôn quý, nếu là sự thật, không biết phong ba bão táp này còn lớn bao nhiêu.

Trịnh Nhạc nói: “Tự nhiên! Hoàng thượng bị Chu Tồn Phong bắn trọng thương một cánh tay, bị ép nhảy vào sông Lạc Hà, đã mất tích một đêm.”

Theo lý mà nói nếu Tiêu Thừa thật sự mất tích, Trịnh Nhạc sẽ nóng lòng như lửa đốt, sao có thể bình tĩnh như vậy.

Nhậm Khanh Khanh còn đang hoài nghi, đã thấy hắn duỗi tay ôm Tiểu Bảo lên, tốc độ cực nhanh nhét vào y phục của Tiểu Bảo cái gì đó.

Nhậm Khanh Khanh mím môi không nói, lại nghe hắn nói: “Nương nương, đừng thương tâm quá, đương nhiên hoàng thượng cát nhân tự có thiên tướng.” (Là người may mắn)

Lúc này nàng đã ý thức được, Trịnh Nhạc muốn diễn kịch cùng nàng, giọng nói lớn như vậy, chắc hẳn muốn nói cho ai đó nghe.

Chỉ là nếu hắn thật sự bị thương ở cánh tay, lại rơi vào trong sông, thật sự có thể sảy ra chuyện hay không…

Cổ họng Nhậm Khanh Khanh thít chặt, hít sâu một hơi, nói: “Ta, ta biết rồi. Ngươi đi đi, ta muốn ở một mình chốc lát.”

Trịnh Nhạc chắp tay về phía nàng, lại vô cùng lo lắng rời đi.

Tiễn hắn đi rồi, Nhậm Khanh Khanh ôm Tiểu Bảo trở về phòng, lấy một mẩu giấy từ y phục của tiểu tử ra.

Phía trên chỉ có một chữ —— “Chờ”, lúc này nàng mới yên lòng. Có lẽ có biến cố gì, hắn mới muốn diễn vở kịch này.

Bỗng nhiên Nhậm Khanh Khanh lại nghĩ đến, vậy là hắn sớm đã biết được mình đến Lạc Khâu?



Mấy ngày sau, bỗng nhiên Nhậm phụ muốn Nhậm Khanh Khanh dẫn theo Tiểu Bảo lên thuyền, mời mấy người đến tu sửa lại thuyền một phen. Mấy quý nhân và đại quan trong thành Lạc Khâu đều có hành động, mọi người có dáng vẻ thu dọn chạy trốn, nhất thời ai cũng hoảng sợ, có rất nhiều suy đoán.

Nàng ôm hài tử, vừa mới bước lên boong tàu, liền nhận ra người nọ.

Trên mặt trên người hắn hiển nhiên đã được tô vẽ thứ gì đó, tối đen không thôi, đang trèo thuyền giống như những người khác. Hắn cùng đồng bọn lôi kéo dây buồm, thân trên trần trụi, phần lưng cơ bắp gồng lên căng cứng, phương bắc nhiệt độ thấp, vậy mà cơ thể hắn tràn đầy mồ hôi vì dùng sức. (Tả anh lúc này mà tui mê đắm)

Nhậm Khanh Khanh nhìn hắn, mắt có chút chua xót, chỉ là nơi này nhiều người nhiều mắt, nàng cúi đầu xuống, chân bước nhanh vào khoang thuyền.

Ban ngày Tiểu Bảo ngủ nhiều quá, ban đêm đến canh ba còn quấn lấy nàng chơi cửu liên hoàn, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, nhi tử lập tức cảnh giác nhìn về phía cửa: “Nương, bên ngoài có người.”

Nhậm Khanh Khanh đoán được là hắn, khó nói ra lời nói thật, chỉ đành nói: “Không có ai.”

Tiểu Bảo gian nan bò xuống khỏi giường nhỏ, hai tay dang rộng bảo vệ phía trước: “Nương, đừng sợ.”

Thật ra nàng không sợ, chỉ sợ người nọ ở ngoài cửa chờ sốt ruột…

Quả nhiên, khe cửa có con dao nhỏ thò vào, dễ như trở bàn tay cạy cửa ra, mới hé mở một chút, nam tử ban ngày lập tức lách vào.

Tiêu Thừa vừa tiến đến, Tiểu Bảo lại sợ, ôm lấy chân Nhậm Khanh Khanh, miệng vừa muốn gào to, lập tức bị tay mẫu thân bịt kín.

Hắn kinh ngạc nhìn mẫu tử họ, nói: “Sao vậy?”

Một năm không gặp, Nhậm Khanh Khanh không được tự nhiên như hắn, chỉ nói lắp trả lời: “Không, không sao.”

Nàng khẩn trương, lá gan Tiểu Bảo lại lớn, hùng hổ vọt đến đằng trước:”Ngươi là ai! Không được ức hiếp nương ta!”

Tiêu Thừa đến gần như một cơn gió, một tay nhấc cổ áo tiểu tử lên cao, véo véo hai bên má: “Nhi tử ngốc, cha cũng không nhận ra?”

Hài tử há to miệng, quay đầu lại nhìn mẫu thân đang ngồi, thấy nàng cam chịu không nói, nhất thời lại hơi bối rối: “Ngươi đừng gạt ta.”

Nam tử lần trước cũng cao cao gầy gầy lại đen, cũng giống như người này, nhưng lúc đó nương nói không phải.

Tiêu Thừa bật cười, ôm tiểu tử ngồi xuống bên cạnh Nhậm Khanh Khanh, giường nhỏ bỗng nhiên trở nên chen chúc. Hắn nghiêng mặt qua hôn vào má nàng, nhướn mày: “Chỉ có cha ngươi mới có thể thơm nương.”