Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 119




Đáy mắt Nhậm Khanh Khanh lấp lánh ánh lệ, chỉ cúi đầu, không cho hắn nhìn thấy. Nàng giơ tay lau lau nước mắt, đưa mắt nhìn chằm chằm mặt bàn.

Bởi vì những sự việc không rõ trước đó, nàng đã không còn tình cảm nhiều đối với Chu Tồn Phong, bỗng biết được hắn vẫn chưa phản bội mình, đáy lòng trở nên phức tạp, đối với hắn từ hận lại chuyển thành thẹn.

Nàng vốn phải xin lỗi hắn, nếu cứ không tim không phổi làm phi tử, thật sự không xứng đáng làm người.

Nàng hé miệng thở dốc, cuối cùng cũng chẳng nói được gì.

Tiêu Thừa thấy nàng không nói, giọng nghèn nghẹn: “Nói về những việc lúc đó, trước tiên ta thật xin lỗi nàng. Chỉ là về sau, ta có tình đối với nàng. Vậy đến tột cùng là vì sao vậy, muốn nói lại chuyện đó, một hai phải làm ta thương tâm nàng mới vừa lòng?”

Nàng nói không nên lời, nàng làm sao có thể nói ra là mình đã biết việc gì xảy ra với Chu Tồn Phong, làm sao có thể nói vì hắn lừa nàng nên mới tạo nên hiện trạng như bây giờ. Nếu nói ra, chắc chắn hắn sẽ hiểu đó là do Chu Tồn Phong nói cho nàng, đến lúc đó nàng lại là làm hại Chu Tồn Phong.

Tay nàng đặt trên đùi, run nhè nhẹ, sắc môi trở nên trắng bệch. Nàng nhất định không thể nói ra, là lòng nàng đối với hắn cũng có vui mừng, nàng thế nhưng —— lại sinh ra cảm tình đối với một nam tử vừa khinh vừa lừa dối mình…

Thật sự hoang đường.

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, âm thanh lại vẫn nghẹn ngào: “Giữa chúng ta vốn là miễn cưỡng, hiện tại ta cũng không muốn nhịn, muốn ra khỏi cung.”

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt nàng, giữ đầu nàng bắt nàng nhìn vào mình, con ngươi thâm thúy như chứa đựng giọt mực: “Nàng nói nàng nhịn, ta làm cho nàng nhịn cái gì?Cùng ta ở bên nhau, là nàng vẫn luôn chịu đựng chính mình sao?”

Nàng cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt theo khóe mắt từng giọt rơi xuống.

Vốn chính là người thích khóc, nhịn đến tận bây giờ, khóc lên cái mũi đều đỏ. Thấy nàng như vậy, trong lòng Tiêu Thừa  mềm nhũn, lại trách mình không nên ép hỏi nàng. Hắn  kéo nàng vào trong lòng ngực, tay giữ đầu nàng, thấp giọng nói: “Khanh Khanh, không thể không náo loạn được sao? Chúng ta sống tốt được không?”

“Nếu nàng không nói cuối cùng là vì sao, ta sẽ không hỏi.”

Nhậm Khanh Khanh khóc lóc, mặt chôn ở lòng ngực hắn nghẹn ngào.

Hắn bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu nàng, nhẹ giọng an ủi: “Lại khóc, lát nữa Tiểu Bảo lại bảo ta bắt nạt nàng.”

Hắn nói đến Tiểu Bảo, nàng lại nghĩ đến Chu Tồn Phong, trong lòng rất áy náy.

Âm thanh hàm hồ: “Ta muốn xuất cung, chúng ta cắt đứt đi”

Hắn nắm sau cổ nàng, mắt ưng nheo lại: “Việc này nàng đừng có nghĩ, ta sớm nói qua, tuyệt đối sẽ không  buông tay.”

Lực hắn không nặng lắm, nhưng ánh mắt sắc lạnh lại làm nàng co rúm lại.

Tiêu Thừa cúi đầu ngậm lấy  môi môi nàng, như dã thú gặm loạn một hồi, dán ở khóe môi nàng, nỉ non: “Khanh Khanh, ta sẽ đi tra.”

Quanh thân nàng cứng đờ, trong mắt có vẻ sợ hãi lộ ra, lúc này Tiêu Thừa đã tin hôm đó nàng đã gặp ai, khả năng lớn nhất chỉ có một người  —— Chu Tồn Phong.

Người này, hắn sớm hay muộn cũng phải xử lý, chỉ lại không thể để hắn chết.

Hắn cười hừ một tiếng, bế nàng lên ném ở trên giường, cả người áp lên, phất tay kéo màn giường xuống.

Tuy không hiểu được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì,  nhưng cũng đã hiểu được, lúc này có thể làm nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên mình, chỉ có hài tử.

Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ không thể khống chế, kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp của nam tử, cùng những lời chửi thề linh tinh…

“Khanh Khanh, xa ta, ai ăn vú cho nàng?”

“Ngày ấy say rượu Liếm  huyệt nàng còn thích? Không có ta, nàng muốn đi tìm ai Liếm  cho nàng?”

Những dâm ngữ của hắn ùn ùn éo đến, nữ tử trên giường nghe xong, chỉ biết che mặt không ngừng nức nở, vô lực mặc hắn lăn lộn.