Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 118




Tiêu Thừa phiền thật sự, liên tiếp mấy ngày, Nhậm Khanh Khanh đều không có phản ứng gì với hắn, ngày ngày lạnh mặt, nhìn càng cứng rắn, mà nàng lại không nói vì sao. Bên này không an phận, chuyện trước đó lại ập đến, nhắc muốn hắn lập hậu.

Ngày ấy không tra được hành tung của nàng, ám vệ phái đi nói ngày đó bị một đám quạ đen ở Ngự Hoa Viên tập kích, không thấy bóng dáng Thần phi đâu, sau đó lại thấy một mình đi dạo trong cung.

Nàng trở nên tức giận với hắn, còn cần hắn giúp che giấu. Quạ là một loài có điềm xấu, nó bất ngờ xuất hiện trong hậu cung, còn quấy nhiễu nàng, nếu tiền triều biết được, lại nghị luận một phen. Hắn tức giận gọi người xử lý, ôm hài tử đến xuất thần.

Tiểu Bảo cũng buồn lòng, lòng nương cất giấu chuyện gì, vài ngày chưa từng ôm tiểu nhi tử, thấy mình cùng cha còn trốn rất xa.

Trong lúc nhất thời, hai người ngồi ở trên giường, đều trầm mặc, làm người khác nhìn chỉ cảm thấy đáng thương.

Tiêu Thừa thật sự nghĩ trăm lần cũng không ra, hắn đã chọc nàng ở chỗ nào? Chẳng lẽ lại muốn ra khỏi cung?

Hắn trầm ngâm một lát, gọi Hà Thiên Sinh đến: “Sắp xếp một chút, ngày mai trẫm dẫn nàng ra cung.”

Hà Thiên Sinh cẩn thận liếc hắn, khom người đáp vâng. Gần đây Hoàng Thượng bận phê tấu chương đến gần nửa đêm, chỉ vì làm Thần phi vui vẻ, còn muốn dẫn nàng ra cũng, đúng là đủ dụng tâm. Nhớ đến lúc trước quăng Thần phi vào trong ngục, lại giam dữ ở biệt uyển Tần Lâm, so với bây giờ, đúng là khác một trời một vực.

Nhậm Khanh Khanh mờ mịt lại vô thố,cả ngày  nàng buồn bã ở trong phòng,cửa cũng không ra. Nàng vừa thấy Tiêu Thừa đã nhớ đến những chuyện hắn lừa dối nàng, vừa thấy Tiểu Bảo cũng nhớ tới dáng vẻ rưng rưng thâm tình của Chu Tồn Phong, ngực khó chịu, chỉ muốn không thấy.

Tiêu Thừa cho nàng buồn bực mấy ngày, nghĩ lúc này đã tốt lên rồi, nên ôm Tiểu Bảo đi gõ cửa, thấp giọng nói: “Khanh Khanh, ngày mai dẫn nàng ra cung chơi, được không?”

Nàng ngồi trước cửa sổ, nghe vậy bất lực cười một tiếng. Hắn luôn như vậy, dùng thủ đoạn mạnh mẽ trói buộc mình, sau đó dùng sự tự do thuộc về nàng coi như ban thưởng…

Nàng đứng dậy mở cửa, gương mặt cực kỳ bình tĩnh, nói: “Hoàng Thượng, vào đi.”

Tay Tiêu Thừa đột nhiên căng thẳng, đáy lòng thoáng có chút bất an. Trước nay trước mặt hắn nàng đều không có quy củ, trước đến nay đều không gọi hắn là: Hoàng Thượng.

Hắn buông Tiểu Bảo xuống, nói: “Đi tìm Hà công công chơi.”

Đôi mắt to tròn của tiểu tử cứ nhìn quanh hai người rồi gật đầu, hiểu chuyện tay bám vào tường mà bước đi chậm rãi.

Hắn đi vào theo nàng, hai người mặt đối mặt ngồi.

Nhậm Khanh Khanh rũ mắt xuống, không chịu nhìn hắn: “Ta suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn cảm thấy ta và ngươi không thích hợp.”

Hắn cau mày, đang muốn mở miệng, bị nàng ngắt lời:

“Ngươi cùng ta quen biết vốn là nghiệt duyên, khi đó ngươi cưỡng bức ta, đem nhốt vào ngục, lại ở nơi đó…cưỡng gian ta. Rồi sau đó mấy lần muốn giết ta, càng ở trước mặt người khác nhiều lần làm nhục. Ta đối với ngươi, cùng lắm cũng chỉ là một công cụ dùng để tiết dục, có thể là một món đồ chơi mà thôi.”

Âm thanh nàng lạnh băng, lập tức làm tim hắn ớn lạnh.

Tiêu Thừa có chút không thở nổi, tay nắm chặt.

Hắn gian nan mở miệng: “Ta, mới đầu là cưỡng bách nàng, cũng làm rất nhiều chuyện tổn thương nàng…”

Hắn dừng một chút, lời nói mang theo vẻ thất vọng: “Nếu ta dùng nàng tiết dục, hà tất phải đem nàng tiến cung, phong phi cho nàng? Nếu ta coi nàng là đồ chơi, hà tất đem nhi tử của nàng coi như nhi tử thân sinh? Thân ta là hoàng đế, hà tất nhiều lần phải tự hạ thấp mình, chọc cho nàng vui vẻ?”

“Nhậm Khanh Khanh, nàng không có tim, có phải không?”