Ngồi xe ngựa rất nhanh tới được ngoại ô trấn Vân Đàn, toàn bộ xung quanh đồng ruộng xanh mượt một màu tươi mới của lá mạ. Gió nhè lẹ lướt qua từng đợt mơn trớn ở đỉnh đầu đem toàn bộ thân đều hướng về một hướng lần lượt lay động, nhịp nhàng càng nhìn càng cho người cảm giác thoả mãn, thoải mái đến lạ thường.
Dù sao trấn Vân Đàn cũng không quá loạn như những trấn khác. Các sơn trang môn phái lớn nhỏ gần như trụ ở Kim Thành, vài bộ phận nhỏ lại chia ra nằm rải rác xung quanh nhưng hầu như đối với Vân Đàn vô tác dụng.
Việc thời tiết ôn hoà, giao thương vô cùng thuận lợi toàn bộ nguồn hàng gần như đều bắt đầu từ nơi đây. Nguồn thu nhập, thuế xu các loại Vân Đàn đều có thể cung cấp dư ra tới, triều đình hết sức coi trọng nên cũng chẳng có ai dám chủ trương lộng hành.
Một trấn Vân Đàn được triều đình ưu ái, bảo hộ. Dân sung túc lại bình yên. Tâm Từ vén bức màng ở cửa sổ đôi mắt híp híp mà hưởng thụ không khí trong lành, khung cảnh vô cùng bình dị nhưng lại là một liều thuốc chữa lành rất có sức công phá.
Ai lại không yêu khung cảnh này đâu. Vừa nghĩ đến Tâm Từ khoé môi vương lên một độ cong nhợt nhạt. Hiện tại tâm tình nàng cảm thấy tốt hơn một chút.
"Tiểu thư...đã tới" Tiểu Hoa vén bức màng che thò đầu vào gọi Tâm Từ, nhìn thấy trên mặt Tâm Từ nhợt nhạt nụ cười, nàng giật mình dừng lại một chút trong lòng một cổ vui mừng cũng lân lân cô động lại.
'Tiểu thư tựa hồ tâm tình không tồi'
"Ân" Tâm Từ khom người bước xuống xe ngựa, nàng không dấu vết nhíu mày, Tâm Minh đang dìu Bạch Linh xuống xe, đôi mắt mang hình dáng bán nguyệt của Bạch Linh đập vào nàng mí mắt. Tâm tình vốn chuyển biến tốt một chút không cánh mà bay, trong lòng ẩn ẩn khó chịu cùng bực bội.
'A.. Tâm Từ ngươi có tư cách sao?'
'Ngươi không có!!!'
Tâm Từ nội tâm tự phỉ báng bản thân, cúi đầu mím môi thật chặt lại ngẩn đầu như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh quá. Nàng hiểu rõ bản thân, nàng hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ cùng giáo dưỡng. Nhưng lại cuối cùng không thể không kìm lòng mà khó chịu, ghen ghét mà mơ tưởng người dắt tay Bạch Linh kia chính là nàng, nụ cười kia cũng chỉ duy độc thuộc về nàng.
"Tiểu thư, thiếu gia, thiếu phu nhân, trà cùng điểm tâm vừa lúc chuẩn bị xong. Tới tới" Nam nhân độ tuổi khoảng 40 nhưng tóc đã bạc hết đầu, trên mặt nở nụ cười hiền từ bước ra từ trong tiểu đình hướng về phía Tâm Từ bên này
"Cảm ơn, phiền toái, Tần thúc"
"Không phiền, không phiền. Là việc ta nên làm" Tần Nam lắc lắc tay rồi quay người đi tiếp tục làm công việc.
Tâm Từ cùng Tâm Minh và Bạch Linh ngồi vào bàn. Tiểu đình không quá lớn cũng không quá nhỏ, tứ phía được trang bị mành tre được xử lý rất gọn gàng. Mỗi bức mành được hoạ nhân phát hoạ một khung cảnh của trấn Vân Đàn, toàn bộ tỉ mỉ chi li từng chi tiết lại rời rạc bởi khoảng cách của khung tre với nhau. Đem bức hoạ càng thêm mờ mờ ảo ảo vô cùng đặc biệt.
Tâm Từ nhấp một chút trà mà Tâm Minh vừa cấp "Hai người ở đây trò chuyện đi, ta ra ngoài xem xem một chút thu hoạch kỳ này"
Tâm Minh cùng Bạch Linh gật đầu, với hai người về cách thức trồng trọt lẫn xem lá trà như thế nào đạt tiêu chuẩn hoàn toàn mù mịt. Cũng không quá hứng thú chi tiết, liền biết trà nào uống ngon hay không ngon là được.
Trà là yêu thích lớn nhất của Tâm Từ, Tâm Minh cũng muốn bồi nàng nhưng hắn cũng không muốn quấy rầy hắn muội muội khi làm việc. Bản thân hắn khi làm việc cũng không muốn bị quấy rầy, như thế nào lại đi quấy rầy người khác đâu. Hoàn toàn không thể.
Tâm Từ nhìn hai người ân ý, liếc mắt một cái rời đi.
Xung quanh trà vụ xuân ngập tràn màu diệp lục bao phủ toàn bộ gần bằng hai cánh đồng. Những lá non nhỏ nhỏ bóng loáng nằm đón ánh mắt trời nghiên nghiên nhẹ nhẹ theo chiều gió. Tâm Từ cảm thấy vô cùng hài lòng, vô thức gia tốc bước chân thêm một chút. Nàng tiến vào trong toàn thân có như không bị những tán trà bao phủ gần một nữa. Thân hình mảnh khảnh cùng khuôn mặt kiều diễm với đôi môi cùng đôi mắt cong cong, vài tia nắng hôn nhẹ lên Tâm Từ sườn mặt càng tô điểm nàng nhan sắc thêm vài phần.
Giai nhân từ hoạ, mà Tâm Từ không cần hoạ vĩnh viễn là một tuyệt sắc khuynh thành.
Tâm Từ tay nắm lấy lá trà vuốt nhè nhẹ lại cúi người đem khuôn mặt tiến gần trà hơn nhẹ ngửi. Hương thơm nhẹ dịu dây dưa bám từ từ len lỏi vào nàng khoan mủi. Mùi hương không sai biệt lắm, vừa vặn có thể thu hoạch đợt đầu tiên.
"Tiểu Hoa, đem giỏ lại đây" Tâm Từ đứng thẳng người nhìn một chút xung quanh, thấy được Tiểu Hoa thân ảnh mới lên tiếng gọi nàng
Trà Đinh Ngọc một năm có hai mùa vụ, xuân và thu. Mỗi vụ trà sẽ mang một hương vị đặc trưng đưa đến cho người thưởng thức cảm nhận và sự yêu thích khác nhau. Có người yêu trà vụ xuân vì nước trà ngon, màu nước đẹp, nhưng cũng có những người thích hương thơm của trà mùa thu. Mà đó chỉ là một phần yếu tố, ngon hay không còn quyết định ở cách pha trà, người biết thưởng thức sẽ khai thác hương trị trà đến triệt để. Mà Tâm Từ là một trong số đó.
Nàng nhẹ nhàng gắt vài búp trà non cho vào trong giỏ, Tâm Từ tự mình thu hoạch một phần nhỏ để bản thân và gia đình dùng. Phần còn lại đều có người xử lý tới.
"Tiểu thư, có người tự ý xông vào" Tiểu Hoa nhíu máy nhìn về phía xa xa, nơi đây là khu vực tư nhân của Tâm gia, người ngoài đặc biệt không thể tiến vào. Vừa nảy đứng ở bên biên Tiểu Hoa đã thấy hắn ở bên ngoài cũng không quá để ý. Nhưng bây giờ không phải, lần này hắn hiên ngang đi vào, nàng không thể nói cho Tâm Từ.
"Không sao, có Tần thúc cùng mặt khác ở, bọn họ tự biết đường xử lý" Tâm Từ đưa mắt nhìn một cái rất nhanh rủ mắt tập trung vào việc cũng không quên công đạo Tiểu Hoa "Bên kia búp non không tồi, ngươi tới đó hái đi"
Tâm Từ cùng Tiểu Hoa hái không sai biệt lắm đã đầy giỏ, Tần Nam cũng đã dẫn người nam nhân kia đi tới, trên mặt hắn hết sức khó sử. Hơi cúi cúi người hướng về phía Tâm Từ tạ lỗi
"Tiểu thư, ta đã ngăn cản người tiến vào nhưng Quách thiếu gia muốn gặp người, tiểu thư vừa vặn ở ta không biết làm sao..."
"Tần thúc, không việc gì" Tâm Từ liếc mắt nhìn nam nhân lạ mặt rất nhanh lại rời đi "Thêm một bảng để khu vực tư nhân cấm xâm nhập là được rồi, nếu có lập tức đem người ra ngoài, không cần thiết hỏi ta chủ ý"
Tâm Từ giọng nói nhẹ nhẹ khinh phiêu nhưng đầy hàm ý.
"Công tử, tìm ta có chuyện gì? Ta nhớ rõ ta và công tử chưa gặp qua bao giờ" Lần này Tâm Từ mới thẳng mặt đối hắn ánh mắt.
"Cô nương, thật ra ta với cô nương chưa gặp qua. Nhưng vừa rồi đi ngang qua thấy được cô nương cầm lòng không đậu liền muốn tiến tới hỏi cô nương quý tánh"
"Nơi này là Tâm gia địa phận, tiểu thư ta là Tâm gia nữ nhi, ngươi còn muốn hỏi cái gì quý tánh, giả vờ cái gì đâu?" Tiểu Hoa bực tức chen vào, âm dương quái khí đối hắn trừng mắt.
"Tiểu Hoa"
"Xin lỗi tiểu thư, là ta tự chủ trương" Tiểu Hoa bị Tâm Từ nhắc nhở đầu rụt rụt lui về sau vài bước, nhưng vẫn trừng to mắt hết cỡ nhìn nam nhân lạ mặt họ Quách kia. Trong lòng không ngừng mắng xú nam nhân.
"Là Tâm cô nương sao, ta là Quách Duệ đến Vân Đàn cũng không lâu, thật ngại khi không biết nơi này cấm người lạ vào. Thật có lỗi" Quách Duệ cười cười nhìn Tâm Từ, hắn hoàn toàn không đem Tiểu Hoa vào trong mắt.
"Biết rồi thì Quách công tử cũng nên rời đi" Tâm Từ xoay người đi vào tiểu đình một ánh mắt cũng không có cho hắn thêm. Tựa như thể nếu như nàng nhìn thêm lại không kìm lòng đấm vào hắn mặt, đặt biệt là nụ cười mang vài tia không ảo ý kia.
"Tâm cô nương, ta đối ngươi nhất kiến chung tình, thật sự xin lỗi đã quấy rầy. Hẹn cô nương một ngày tái ngộ" Quách Duệ âm thanh phóng đại nói xong lại quay người rời đi.
Xoảng!!!
Âm thanh tách trà rơi xuống mặt đất vỡ vụn phát ra không ai khác chính là từ phía Tâm Minh. Bàn tay hắn run run mắt trừng to về thân ảnh đang dần xuất. Người vừa được Tần Nam đưa tiến vào hắn đã bước ra khỏi tiểu đình, tay cầm tách trà nhấp nhấp quan sát tình hình. Lại không ngờ tới xú nam nhân còn dám tơ tưởng hắn muội muội.
Ngươi xứng sao? Ngươi không xứng!!!!
Tác giả: Nói không ra chương nhưng lại ra rồi. Hôm nay chương 1700 chữ, tạm chấp vá cho hai chương ngắn vừa rồi. Chúc các bạn cuối tuần vui vẽ.
Toàn bộ nội dung hoàn toàn tự suy nghĩ, tạo ra tới. Có thể không đúng với thực tế như địa lý các thứ này kia nha mọi người.