Đoạt Tâm

Chương 5: Nhật Tử (2)




"Muội muội, hôm nay đến vườn trà sao?" Tâm Minh nhìn thấy Tiểu Hoa trên tay cầm rổ tre đi theo phía sau Tâm Từ đi ra ngoài, nhanh chóng tiến đến hỏi

"Ân, đợt mới vừa ra lá non" Tâm Từ dừng bước quay người nhìn Tâm Minh

"Ta đi cùng muội"

Tâm Từ gật đầu nhưng không có tiếp tục đi tiếp, nàng đứng im đó ánh mắt hướng về phía xa xa.

Toàn bộ thân ảnh quen thuộc đập vào nàng mi mắt, nữ nhân mặc xiêm y lam sắc mang theo vài phần thành thục đang từng bước từng bước phóng đại tiến gần.

Thân hình uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng, hội tụ đầy đủ những đặc điểm mà tiểu thư khuê các vốn có. Từng động tác tựa như bình thường nhưng lại như một loại mê hồn dược không ngừng thâm nhập sâu vào Tâm Từ đồng tử, dung nhập chỉ duy nhất một người.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch....

Ngay lúc này Tâm Từ có thể nghe rõ chính nàng nhịp tim, nó như thể đang cộng hưởng với từng bước đi của nữ nhân phía trước. Chậm rãi chậm rãi nhưng không kém phần nhộn nhịp, biến hoá thành một màn trình diễn với tiết tấu thập phần ăn ý.

Ở đâu có giai nhân, ở đó có tiếng trống vỗ.

Thình thịch lại rồi thình thịch...

Tâm Minh nhìn Tâm Từ ánh mắt, đôi mày của hắn khẽ nhíu, lại quay đầu men theo nàng ánh mắt bắt gặp Bạch Linh thân ảnh. Đôi mày nhíu càng chặt.

Một bộ ánh mắt si mê lưu luyến xuất hiện trên người Tâm Từ, mà hắn muội muội bộ dáng như nhìn thấy ý trung nhân như vậy mà lại đối với Bạch Linh. Không thể nào! Muội muội ngươi không thể!

Không phải chỉ vì Bạch Linh là hắn nương tử mà còn là vì...

Không, không thể. Nhất định là hắn ảo giác.

Hắn lập tức quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Tâm Từ để xác định rõ một lần nữa, nhưng Tâm Từ đã thu hồi ánh mắt khi hắn đã quay đầu đi, rốt cuộc không thấy được gì.

Hoá ra là hắn ảo giác. Cũng may cũng chỉ là ảo giác. Hắn không dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm.

Tâm Từ liếc mắt nhìn Tâm Minh trong lòng không khỏi điên cuồng đánh trống, nhịp tim nàng vừa rồi đập với vận tốc không phanh như muốn rớt ra khỏi nàng lòng ngực. Vừa rồi là nàng bất cẩn. Suýt chút nữa thì bị Tâm Minh phát hiện, cũng may là chính mình phản ứng nhanh. Bằng không thì nàng cũng không biết như thế nào giải thích khi Tâm Minh hỏi tới.

Quá nguy hiểm! Cũng quá mức doạ người. Nếu gặp trường hợp như thế này xảy ra liên tiếp, nàng không chắc có thể cực lực kiềm nén được đến bao lâu. Hoặc có khi trước khi nàng hoàn toàn không chịu đựng được nữa thì bệnh về tim mạch có lẽ sẽ xuất hiện trước không chừng.

"Mọi người như thế nào đứng ở đây?" Bạch Linh đã tiến tới Tâm Từ cùng Tâm Minh trước mặt mới hỏi

"Ta cùng muội muội chuẩn bị đi hái trà" Tâm Minh thấy Tâm Từ dự định đáp lời hắn liếc mắt đều nhìn thấy được, nhanh chóng đi trước nàng một bước

"Tướng công, ta cũng muốn đi" Bạch Linh nói xong bước tới một bước nắm lấy tay hắn, 2 bàn tâm mười ngón đan vào nhau không một khe hở.

Tâm Từ liếc mắt nhìn hai người họ động tác, trong lòng như bị hàng ngàn mủi tên đâm phải, lại không phải rãi rác mà là hàng ngàn mủi tên liên tục cùng nhau đâm vào một chỗ, vết thương còn chưa kịp lành lại bị những mủi tên khác đâm tới. Đau thấu tận tâm can, nàng cắn răng, quay người bước đi.

Khi có sự hiện diện của Tâm Minh, Bạch Linh hoàn toàn không để Tâm Từ vào trong mắt, mọi sự ôn nhu, chiếu cố đối với nàng liền biến mất không còn một mảnh tâm hơi. Thay vào đó Bạch Linh làm đủ các trò thân mật, tình chàng ý thiếp mà đối với Tâm Minh, hết sức khoa trương bày ra trước mặt nàng.

Nàng làm sao có thể không nhận ra cơ chứ, nhiều khi Tâm Từ suy nghĩ, có phải họ cố ý hay không hoặc cơ bản bọn họ mọi lúc đều như vậy, chỉ là nàng vừa vặn gặp phải, vốn dĩ đều bình thường lại lọt vào trong mắt nàng biến mọi thử trở nên đều không hảo ý.

Mọi động tác, mọi hành động của Bạch Linh khiến nàng hoang mang. Ngoại trừ việc mỗi khi cùng gia đình ăn cơm hai người không có bất kì động tác giao thoa. Càng khiến Tâm Từ cảm thấy kỳ quặc, đều đó lại làm nàng càng chắc chắn với việc bọn họ chỉ tình chàng ý thiếp trước mặt nàng. Nhất định là cố ý.

Càng suy nghĩ càng rối bời, từ trước đến giờ Tâm Từ chưa bao giờ phải vắt hết tâm tư suy nghĩ mọi thứ phức tạp như thế này. Nó như thể đang dần rút đi nàng sinh lực, mà đều rõ rệt nhất là nó biến nàng trở thành một người nội tâm điên cuồng đối thoại, giằng xé đấu đá lẫn nhau. Cuối cùng dẫn đến sự trầm lặng.

Thiên biến vạn hoá, làm sao nàng không có thể nhận ra bản thân thay đổi từng chút một. Tâm Từ cũng không biết bản thân nàng có thể che dấu được đến khi nào, dù sao làm thân nhân chắc chắn sẽ thấy được nàng thay đổi, không sớm cũng không muộn.

'Làm sao để đối mặt với hiện thực đây, Tâm Từ ngươi tốt nhất nên tìm ra cho chính mình một biện pháp vẹn toàn'

"Tiểu Thư, người tiểu tâm một chút" Tiểu Hoa kéo lại Tâm Từ tay, tiểu thư nhà nàng suýt chút nữa đâm vào trụ cột của chính viện. Dạo này tiểu thư liên tục ở trạng thái thất thần, làm một hạ nhân Tiểu Hoa cũng không dám hỏi. Chỉ đành tận tâm quan sát nàng nhiều hơn một chút. Cũng may lần này kịp thời.

"A" Tâm Từ theo quán tính hô lên một tiếng, lại rất nhanh ngậm miệng lại không hề phát ra thêm bất kỳ âm thanh. Nàng liếc mắt về hướng 2 người trước mặt, cũng may họ không hề phát hiện, nàng mới nghiên đầu nhìn Tiểu Hoa "Cảm ơn, ta sẽ nói ta mẫu thân tăng cho ngươi năm nay thêm một ít"

"Đa tạ tiểu thư"

Tác giả: Hôm nay chương tiếp tục ngắn.

...

Tâm Từ: Khi nào ngươi mới xuất hiện?

Nhan Như Nguyệt: Để làm gì?

Tâm Từ: Tiểu tức phụ của ngươi bị người ta uy cẩu lương. Tức chết ta!

Nhan Như Nguyệt: A, ta tiểu tức phụ? Ta đến ngay *mỉm cười*