Chương 44: Ngọc Hồn Tứ Linh
Khi bọ ngựa vừa bước đến bậc thang thứ chín thì thân xác của nó đột nhiên xuất hiện tại vùng không gian này. Sau đó thân xác và linh hồn dần dần hòa nhập vào nhau. Nhưng cảnh giới linh hồn của nó bây giờ đang cao hơn cho nên kéo theo cảnh giới thân xác của nó đang không ngừng tăng lên.
Vậy mà đạt đến Tinh Nguyên cảnh tầng thứ mười, chỉ cần vượt qua bình cảnh này nó liền có thể trở thành Tiên Nguyên Cảnh. Đạt đến tiên nguyên cảnh, chân nguyên hùng hậu hoá thành tiên cảnh xuất hiện trợ giúp chiến đấu. Tiên cảnh mỗi người mỗi khác có mạnh có yếu, tuỳ theo huyết mạch và công pháp tu luyện của người đó.
Từ trong sâu thẳm bên trong linh hồn nói cho nó biết, chỉ cần bước qua bậc thang thứ mười đi vào bên trong cánh cổng to lớn kia là nó có thể thăng vượt qua cái bình cảnh này.
Sau khi cơ thể và linh hồn đã hoàn mỹ dung hợp thì nó chuẩn bị chuyển mình bước ra một bước cuối cùng này.
Nhưng mà cơ thể nằm yên một chỗ đã lâu của nó cộng thêm cơ thể phát ra nhiệt độ cao trong thời gian dài làm cho nó không tài nào có thể cử động được.
Còn áp lực ở bậc thang thứ chín cũng đang như muốn nghiền nát thân thể của nó thành cặn bã vậy.
Sau khi cố gắng thích nghi với cơ thể hiện tại thì nó bước ra một bước, nhưng áp lực ở đây đã vượt qua cực hạn chịu đựng của nó. Cho nên một bước này bước ra nó liền bị áp lực áp cho ngã quỵ xuống sau đó từ trên cầu thang té ngã rồi rơi xuống dưới.
Những bậc thang không biết được làm từ vật liệu gì vậy mà vô cùng cứng rắn. Thân thể bọ ngựa từ trên cao rơi xuống v·a c·hạm vào chúng phát ra âm thanh như v·a c·hạm vào kim loại vậy.
Từ dưới đất lòm khòm bò dậy, bọ ngựa phát hiện mình đã b·ị t·hương rồi. Tuy v·ết t·hương bên ngoài nhưng thể lực và chân nguyên cũng tiêu hao sạch sẽ.
Đi lên chín bậc thang vậy mà tiêu hao còn nhiều hơn việc đánh nhau với chục con yêu thú bậc năm.
Bọ ngựa ngồi ở bên dưới bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh đây để hồi phục lại thể lực và chân nguyên.
Nó không hiểu vì sao lại như vậy nhưng hiện tại lại có một loại lực lượng đang chậm rãi giúp cho nó lột xác và tự chữa trị thương thế của bản thân.
Bọ ngựa nhỏ vừa đang vận chuyển công pháp Sát Thần Đoạt Mệnh vừa đang tìm hiểu lực lượng thần bí này.
Nó còn chưa có biết đây là lực lượng sinh mệnh. Bởi vì ngay sau bị Trần Văn Châu g·iết c·hết, thì linh hồn của nó đã được chuyển vào nơi này rồi nên không có nghe được hắn và Lạc Chiêu Thống nói chuyện.
Ngoài lực lượng sinh mệnh hỗ trợ thì bốn giọt tinh huyết màu vàng mà bọ ngựa nhỏ nuốt vào trong bụng cũng đang được nó dùng chân nguyên đi luyện hóa.
Cứ như thế ngày này qua tháng nọ, bọ ngựa miệt mài leo cầu thang, nhưng cứ đến bước cuối cùng là sẽ b·ị đ·ánh bay trở lại. Sau đó nó lại hấp thụ linh khí, dò xét lực lượng sinh mệnh và luyện hóa tinh huyết bọ ngựa.
Cái vòng lập này vậy mà kéo dài đến mấy tháng sau mà chưa có được kết quả gì.
Một giọt tinh huyết nó luyện hóa ba tháng trời mới xong. Còn lực lượng sinh mệnh quá huyền ảo rồi nó không tài nào lĩnh ngộ được một tia mảy may. Vài tháng sau nó mới luyện hóa xong giọt tinh huyết cuối.
Thế nhưng nó vẫn không tài nào leo lên được nấc thang cuối cùng kia.
Tâm trạng của nó hoàn toàn là mờ mịt và khó chịu. Cái cảm giác bất lực như khi ngồi code bị lỗi lại hiện ra. Nhắc lại một chút kiếp trước nó là sinh viên IT.
Mỗi lần như thế nó lại càng không muốn bỏ qua, muốn làm cho bằng được mới thôi. Có khi nó ngồi cả đêm chỉ để giải quyết vấn đề cho đến sáng hôm sau vác cái cặp mắt gấu trúc của nó đến trường làm cho đám bạn của nó được một phen vui vẻ.
Biết rằng không thể cứ thế mà leo lên được, nó đi vòng vòng để nghiên cứu.
Cái cầu thang và cánh cổng lơ lửng trên không trung. Khi nó bước vào địa phận bên dưới thì liền chịu áp lực khổng lồ. Nếu không bước lên cầu thang thì áp lực ở xung quanh đều tựa như áp lực ở bước thứ mười vậy.
Còn về bốn cái trụ có Tứ Linh ở bên trên thì nó có thể bay lên trên đó.
Bọ ngựa nhỏ phát hiện ra một điều làm cho nó vui mừng là trên đầu Tứ Linh đều được đính vào một viên ngọc nào đó mà nó cũng không biết nữa. Kiếp trước nhà nó nghèo cho nên mấy thứ xa xỉ này không phải là thứ mà nó có thể chạm đến. Nhưng đã là ngọc thì chắc chắn phải có tác dụng với nó.
Nó muốn dùng cánh tay sắc bén của mình cạy viên ngọc ra để thử nghiệm nhưng lại không thể chém vỡ dù chỉ là một mảnh nhỏ. Hay nói đúng hơn là không thể tạo ra một vết xước nhỏ cho Tứ Linh.
Nó hiện tại đang đứng ở chỗ Kim Quy. Nó liều mạng đem chữ cổ trên tay chạm vào viên ngọc trên người Kim Quy. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nó. Thân thể bằng ngọc của rùa bị cổ tự hấp thụ hết. Cơ thể nó hiển nhiên cũng đang tỏa ra nhiệt độ cực cao. Nhưng lần này nó không cần phải tìm nước để giảm bớt đau đớn, bởi vì nó đã quen với cái nhiệt độ này rồi.
Ấy vậy mà nhiệt độ càng lúc càng tăng. Lần này cũng là lần bọ ngựa nhỏ phải chịu được nhiệt độ cao nhất từ trước đến nay. Cao gấp đôi lần nó kích hoạt Tinh Nguyên đỉnh cấp khi trước. Dù đã quen nhưng cũng h·ành h·ạ nó đến mức suýt ngất đi. Nhưng nó không cho phép mình ngất đi mà cố gắng hấp thụ.
Nó biết có thể đây là hy vọng duy nhất để cho nó leo lên cái cầu thang kia.
Mất ba tháng để hoàn toàn hấp thụ hết ngọc trên đầu rùa. Khi hấp thụ xong viên ngọc Kim Quy bọ ngựa cảm thấy có một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình. Nhưng nó kiểm tra lại thì không phát hiện được thứ kia ở đâu.
Một năm tròn bọ ngựa hấp thụ hết bốn viên ngọc Tứ ở đây. Mỗi lần đều có cảm giác như thế nhưng lại không phát hiện được gì. Mãi cho đến cả bốn viên ngọc đã hấp thụ hoàn toàn thì mới cảm giác được có bóng dáng Tứ Linh tồn tại. Lại không có cách nào câu thông, cho nên bọ ngựa chỉ đành gác chuyện này sang một bên.
Hiện tại dù tu vi không tăng nhưng nó cũng đã cảm nhận được sức lực bản thân nó đã tăng cao gấp bốn lần trước đây rồi.
Lần này nó một mạch chạy thẳng đến bậc thang thứ chín thì bị lực cản khủng bố cản lại. Nhưng lần này có chút khác biệt với trước đó, toàn thân nó bạo phát kích phát luôn cả huyết mạch Bạch Ngọc Đường Lang làm cho thân thể của nó như phát ra ánh sáng bạch ngọc vậy. Sức lực cuồn cuộn mà ra, chân khí cũng vận chuyển tối đa. Một bước đạp ra thiên băng địa liệt, phách sơn toái thạch.
Ấy vậy mà lực lượng kia chỉ vừa đủ giúp nó đặt chân lên bậc thang thứ mười. Còn cách cánh cổng một bước nữa.
Nó không có chút vui mừng nào, toàn thân căng cứng tụ lực chuẩn bị nhích thêm một bước nữa.
Một bước cuối cùng này tựa như đơn giản nhưng phải là toàn lực của nó rồi. Thân thể căng cứng phát ra âm thanh bằng bặc. Khí thế kéo lên làm cho không khí xung quanh cũng nổ vang ầm ầm.
Sau một bước bước qua canh cổng. Toàn thân nó như được lột xác, cơ thể phát ra ánh sáng màu vàng chiếu sáng khắp không gian.
Cảnh giới của bọ ngựa vượt qua bình cảnh đạp đến Tiên Nguyên cảnh giới tầng thứ nhất.
Mà lại còn có thêm một kinh hỷ cho nó đó là nó đã có thể hóa hình thành người.
Thế nhưng mà lúc này, một luồng sang quét qua, bọ ngựa đưa ra khỏi vùng không gian này.
Nó xuất hiện ngay ở chỗ gần tấm bia đá ở Thú Tràng. Bên cạnh là thanh Thiên Phong và một cái vòng chứa đồ, ngoài ra không có thêm bất kỳ thứ gì hay ai khác cả.
HẾT CHƯƠNG